DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 494

Chương 494: Vị khách quan trọng

Lâm Chính đột nhiên mở mắt ra, không tin nổi nhìn Trương Tinh Vũ.

Tô Quảng đang lái xe cũng run tay, đầu xe chếch đi, thân xe lung lay, suýt chút nữa đâm vào vỉa hè.

“Ông làm gì vậy? Lái xe cho đàng hoàng!”, Trương Tinh Vũ sợ đến mức giật mình, vội vàng nói.

“Tôi làm gì? Câu này tôi phải hỏi bà mới đúng! Bà đang làm gì vậy? Tiểu Chính người ta vừa mới giúp chúng ta lấy thể diện lớn như vậy, sao bà không biết ơn? Ngược lại còn bắt Tiểu Chính ly hôn với Tiểu Nhu? Bà điên rồi à? Con rể vàng thế này chúng ta đi đâu tìm?”, Tô Quảng đột nhiên dừng xe lại bên đường, quay đầu trừng mắt nhìn Trương Tinh Vũ, nói.

“Con rể vàng? A Quảng, ông không phải ngốc đấy chứ? Lâm Chính là người thế nào chẳng lẽ ông còn không rõ? Ông thật sự nghĩ mười chiếc trực thăng đó là Lâm Chính điều tới sao?”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ, nói mà không có cảm xúc gì.

“Bà có ý gì?”, Tô Quảng sững sờ.

“Ý gì còn không hiểu sao? Ông biết hôm nay Lâm Chính gọi điện thoại xong thì ai tới không?”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.

Tô Quảng nghĩ một lúc lâu, với đầu óc của ông ta rõ ràng không thể hiểu nổi Trương Tinh Vũ nói vậy có ý gì, lại hỏi: “Ai?”.

“Hừ, còn không biết là ai? Cái đầu gỗ này! Mã Hải chứ ai!”.

“Chủ tịch Mã? Ý bà là…”, Tô Quảng quay đầu sang nhìn Lâm Chính.

Trương Tinh Vũ cũng nghiêm túc nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Chính, tôi hỏi cậu, cuộc điện thoại lúc trước cậu gọi là gọi cho Mã Hải đúng không?”.

Lâm Chính do dự một lúc, sau đó gật đầu: “Phải…”.

Mười chiếc máy bay đúng là anh bảo Mã Hải dùng quan hệ tìm được. Vừa may ở gần sân bay Giang Thành có mười chiếc đỗ sẵn, dùng để chở khách. Mã Hải có quan hệ rất tốt với giám đốc ở đó, thế là điều đến đây. Thật ra Tập đoàn Dương Hoa không có mấy chiếc trực thăng này.

Nhưng Trương Tinh Vũ không hiểu.

“Vậy thì rõ chân tướng rồi!”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, thản nhiên nói.

“Tinh Vũ, ý bà là… mọi chuyện đều là…”, Tô Quảng muốn nói lại thôi.

Nhưng Trương Tinh Vũ lại tiếp lời ông ta muốn nói: “Không sai, mọi chuyện đều là do Chủ tịch Lâm sắp xếp!”.

“Chủ tịch Lâm?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.

“Mười chiếc trực thăng, một chiếc bốn mươi triệu, mười chiếc là bốn trăm triệu không phải sao? Giang Thành chúng ta trừ Chủ tịch Lâm ra, còn ai có tài lực như vậy nữa? Trừ Chủ tịch Lâm của chúng ta, ai có thể dọn trống bãi đỗ xe chỉ trong thời gian ngắn như vậy, nói Mã Hải đích thân đến giúp chúng ta? Ông xem người nước ngoài lúc nãy nói nguyên mẫu quần áo trên người Lâm Chính là do ông ta thiết kế. Lâm Chính mặc trên người có phải hàng nhái hay không chúng ta là người rõ nhất, nhưng vì sao người nước ngoài đó lại nói đây là hàng thật? Còn không phải vì Mã Hải nhắc tới Chủ tịch Lâm, làm người nước ngoài kia kinh hãi, khiến ông ta đổi trắng thay đen hay sao? Chẳng lẽ ông còn nghĩ người nước ngoài kia là vì nể mặt đứa vô dụng như Lâm Chính nên mới nói vậy?”, Trương Tinh Vũ nói liền một mạch, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo, bộ dạng nhìn thấu mọi thứ.

Tô Quảng cũng chợt bừng tỉnh, nói: “Phải… Sao tôi lại không nghĩ tới… Vợ à, bà thật là thông minh!”.

“Cũng không phải tôi thông minh, mà là chúng ta quá hiểu đứa con rể vô dụng này. Ông tin là cậu ta có thể điều đến mười chiếc máy bay? Sợ là đưa mười chiếc xe đạp tới cậu ta còn chưa làm được!”, Trương Tinh Vũ liếc nhìn Lâm Chính, khinh thường nói.

Tô Quảng lúng túng cười cười, không nói gì.

Lâm Chính thì liên tục nhíu mày, mở lời khẽ hỏi: “Mẹ, vì sao mẹ không tin con là Chủ tịch Lâm?”.

Hôm nay, anh làm tất cả mọi thứ thật ra cũng không định che giấu thân phận của mình nữa.

Nhưng… rõ ràng Trương Tinh Vũ không thể tin nổi chuyện hoang đường này.

“Cậu là Chủ tịch Lâm? Ha ha, đúng là nực cười. Cậu bớt ra vẻ, mũi heo cắm cọng hành giả làm voi gì chứ! Cậu mà là Chủ tịch Lâm, tôi sẽ là nữ hoàng Anh kia!”.

Trương Tinh Vũ giận quá mà cười, liên tục hừ lạnh: “Đồ vô dụng, cậu cũng đừng làm ra vẻ ở đây. Hôm nay cậu có thể nở mày nở mặt là nhờ con gái tôi và Chủ tịch Lâm, cậu thì là cái thá gì? Ở đây đến lượt cậu nói chuyện sao?”.

Sắc mặt Lâm Chính sa sầm, không nói gì nữa.

“Tóm lại Lâm Chính, cậu mau mau ly hôn với Tiểu Nhu đi!”.

Trương Tinh Vũ thúc giục.

Ngày hôm nay nhìn thấy thực lực của “Chủ tịch Lâm”, Trương Tinh Vũ càng nóng lòng muốn Tô Nhu gả cho Chủ tịch Lâm.

Phải biết rằng nếu hôm nay không có Chủ tịch Lâm, bà ta sẽ khốn khổ thế nào? Nếu bà ta trở thành mẹ vợ của Chủ tịch Lâm, sau này sẽ hãnh diện đến thế nào?

Nghĩ tới sau này ra cửa đều là máy bay trực thăng, máu trên người Trương Tinh Vũ đều sôi sục…

Lâm Chính im lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Từ đầu tới cuối con đều không phản đối chuyện ly hôn, mẹ có thể nói với Tiểu Nhu, tìm ngày nào đó để chúng con đi làm thủ tục ly hôn”.

“Hừ, vậy là tốt nhất, xem như cậu biết điều!”.

Trương Tinh Vũ nói, sau đó nói với Tô Quảng: “A Quảng, lái xe đi”.

“Được, chúng ta về nhà trước”, Tô Quảng cũng phản ứng lại, lập tức nổ máy, khởi động xe.

Nhưng Trương Tinh Vũ lại vỗ mạnh sau ót ông ta, buồn bực nói: “Về nhà cái gì, không về nhà!”.

“Không về nhà? Vậy thì đi đâu?”.

Tô Quảng không hiểu ra sao, hỏi.

“Đương nhiên là đến công ty của Tiểu Nhu! Chuyện ly hôn không thể kéo dài, hôm nay tôi sẽ đích thân nói với Tiểu Nhu, nói được thì để chúng nó đi làm thủ tục luôn hôm nay”, Trương Tinh Vũ nói.

“Hả? Nhanh vậy sao?”.

Tô Quảng kinh ngạc.

“Nhanh gì mà nhanh? Ông còn không mau lái xe!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

Tô Quảng thở dài, vô cùng áy náy liếc nhìn Lâm Chính, sau đó chỉ đành khởi động xe, lái theo hướng đến công ty của Tô Nhu.

Trên đường, Lâm Chính không nói tiếng nào, chỉ nhắm hai mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Có lẽ… nên có một kết quả rồi.

Kéo dài mãi như vậy cũng không phải chuyện tốt.

Hơn nữa… anh cũng sắp rời khỏi Giang Thành.

Đại hội sắp bắt đầu, mà một khi đến đại hội, e rằng thân phận anh cũng không che giấu được nữa…

Lâm Chính hít sâu một hơi, trong lòng đã đưa ra quyết định

Tô Quảng quen đường chạy thẳng đến địa chỉ văn phòng tạm thời của Công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Tô Nhu thuê một tầng lầu để làm văn phòng cho Công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Nơi này đa phần chưa được tu sửa, trông rất thô sơ, nhưng lại được quét dọn gọn gàng ngăn nắp.

Mặc dù Lâm Chính nói Mã Hải coi sóc Công ty Quốc tế Duyệt Nhan, Công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng được đầu tư không ít, nhưng Tô Nhu là người rất cẩn trọng, tiền đầu tư đều dùng vào việc nghiên cứu phát triển sản phẩm, hoàn toàn không tiêu xài linh tinh một đồng nào.

Ba người đi thẳng vào trong.

Tô Nhu có tuyển một thư ký giúp đỡ công việc.

Thư ký đang rót trà bên máy nước uống, nhìn thấy hai vợ chồng Tô Quảng đi vào thì ngạc nhiên.

“Thưa ông, thưa bà, mọi người đến rồi ạ?”, thư ký nở nụ cười ngọt ngào, chào hỏi.

“Ừ”, Trương Tinh Vũ rất kiêu ngạo gật đầu: “Chủ tịch đang ở đâu?”.

“Chủ tịch Tô đang ở phòng họp, hôm nay có vị khách quan trọng đến đây”, thư ký nói.

“Vị khách quan trọng? Vị khách nào vậy?”, Trương Tinh Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Khách từ Tập đoàn Dương Hoa!”, thư ký thận trọng đáp.

Đọc truyện chữ Full