DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 208

Chương 208: Lôi ra ngoài (2)

"Ồ, tình nhân tìm đến tận cửa à?".

Tư Đồ Kính nheo mắt, cười một cách quái đản.

Lâm Chính không nói gì, thậm chí còn không nhìn Tư Đồ Kính cái nào, mà nhìn về phía Lạc Thiên ở bên kia.

Lúc này, Lạc Thiên vô cùng thảm hại, còn nằm dưới đất không đứng dậy nổi. Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng khuôn mặt tái nhợt của cô ta và vũng máu chói mắt kia khiến người ta không rét mà run.

Lâm Chính sải bước đi tới, đỡ Lạc Thiên đứng lên.

"Lâm Chính…"

Lạc Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vừa sợ hãi.

Cô ta run cầm cập, vội nói: "Anh không nên đến đây, mau đi đi… Anh phải mau rời khỏi đây!".

Nếu ngay cả Lạc Bắc Minh cũng phải kiêng dè như vậy, thì thế lực của Tư Đồ Kính chắc chắn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta.

Lâm Chính đến đây không phải là hành động sáng suốt.

Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy, mà kiểm tra vết thương của Lạc Thiên, rút chiếc châm bạc ở bụng cô ta ra, tìm lại huyệt vị rồi đâm vào.

Lạc Thiên lập tức cảm thấy không còn đau đớn ở bụng nữa mà vô cùng dễ chịu.

Lâm Chính lại nhìn hai tay của Lạc Thiên.

Sắc mặt anh lạnh lùng, vươn tay cởi băng vải quấn quanh ra từng chút một.

"Lâm Chính, đừng…", Lạc Thiên đau đến mức nín thở, vội kêu lên.

Nhưng vô dụng.

Băng vải trên tay được tháo ra từng chút một, để lộ mười ngón tay máu thịt be bét.

"Là ai làm?".

Lâm Chính khẽ hỏi.

Vành mắt Lạc Thiên đỏ hoe, ầng ậng nước mắt, không nói gì.

"Là tên Tư Đồ Kính kia làm!".

Đúng lúc này, một cô gái nhà họ Lạc còn khá trẻ kêu lên.

Cô ta ngứa mắt lắm rồi.

Cô ta không thể chịu đựng được chuyện này.

Nếu cô chủ không muốn nói thì để cô ta nói.

"Thanh Hà! Câm miệng cho tôi, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện đấy à?", Lạc Bắc Minh nổi giận.

"Nhưng… nhưng mà… ông chủ…", cô gái tên Thanh Hà còn định lên tiếng.

Lúc này, một người của Nam Phái xông tới, định tát cho Thanh Hà một cái.

Nhưng cái tát của hắn còn chưa đến nơi, thì bàn tay Lâm Chính đã chụp được cổ tay hắn.

"Mày làm gì đấy hả?", người kia trợn to mắt, tức giận nói với Lâm Chính.

"Từ Thiên!".

Lâm Chính bình thản gọi.

"Cậu Lâm!".

"Người này giao cho ông đấy!", Lâm Chính dùng sức.

Người kia không kịp đề phòng, lập tức bị đẩy ra, ngã ngồi xuống đất.

"Lôi hắn ra ngoài!", Từ Thiên vung tay lên.

Những người đứng sau lưng ông ta lập tức xông vào sảnh chính, lôi tên kia ra ngoài.

"Chúng mày làm gì hả?".

"Láo toét! Tất cả dừng tay cho tao!".

"Có biết bọn tao là ai không? Bọn mày còn dám động đậy, tao sẽ cho chúng mày chết không có chỗ chôn!".

Người của Nam Phái đều xông tới, chỉ vào người của Từ Thiên gầm lên.

"Thú vị đấy!".

Tư Đồ Kính nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, cười nói: "Anh muốn đối đầu với Tư Đồ Kính tôi sao?".

"Anh không xứng", Lâm Chính lắc đầu.

"Ngông đấy! Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi thấy một kẻ ngông cuồng như anh! Nhưng anh phải nghĩ cho kĩ nhé, xem rốt cuộc anh có động được đến tôi hay không!".

"Vậy để tôi thử, cho anh xem tôi có động được đến anh không nhé?", Lâm Chính nói.

Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói: "Lâm Chính, anh đừng vênh váo quá, tôi biết thân phận của anh, hội trưởng của Hiệp hội Y học Giang Thành chứ gì? Tôi cũng biết anh chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia, còn biết có khả năng tập đoàn Dương Hoa có liên hệ rất lớn với anh, tôi biết hết về anh".

Lạc Thiên nghe thấy thế thì vô cùng chấn động, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin nổi.

Cô ta biết Lâm Chính là thần y Lâm, nhưng Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa… lại chính là anh sao?

Thật là khó tin quá đi mất!

Tư Đồ Kính lại lắc đầu: "Nhưng… chỉ dựa vào những điều này, thì vẫn chưa động được vào Nam Phái tôi. Anh không biết rốt cuộc Nam Phái tôi rộng như thế nào, cho dù là Lạc Bắc Minh cũng phải cúi đầu trước Nam Phái. Dựa vào anh? Mà động vào tôi? Anh nghiêm túc đấy chứ?".

Sở dĩ Tư Đồ Kính tự tin như vậy, bởi vì sau lưng hắn có Nam Phái lớn mạnh chống lưng.

Nhưng hắn không biết Lâm Chính chưa bao giờ quan tâm đến việc này.

"Chỉ là Nam Phái thôi mà!".

Lâm Chính lắc đầu, lại giơ tay lên: "Lôi ra ngoài!".

"Được!".

Từ Thiên gật đầu, lập tức lôi người đàn ông kia ra ngoài cửa.

Đọc truyện chữ Full