DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 66: Âm Quỷ Tông lại xuất hiện

Trong vòng mấy ngày sắp tới, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì truyện tranh của Liễu Băng Dao sẽ thuận lợi xuất bản, xem ra tất cả đều rất yên ổn.

Nhưng đêm muộn hôm nay, Zalo của Liễu Băng Dao đột nhiên đổ chuông, cô ta cầm lên xem, chỉ thấy một tin nhắn viết: “Lập tức đến chân núi Vân Đỉnh ngay, không được nói cho người khác biết”.

Liễu Băng Dao nhìn vào dòng tin nhắn thì không khỏi lưỡng lự, bởi vì Diệp Thành đã nhắc nhở cô ta là trong khoảng thời gian này không được đi ra ngoài.

Tuy nhiên cân nhắc một lát, cô ta vẫn lặng lẽ mặc áo quần đàng hoàng, lén Diệp Thành trốn ra ngoài, bởi vì người gửi tin nhắn đến là người gần gũi và được cô ta tin tưởng nhất. Liễu Băng Dao cảm thấy người này sẽ không hại mình.

Chẳng mấy chốc, Liễu Băng Dao đã ra bên ngoài biệt thự, cô ta nhìn trước ngó sau, khẽ gọi một tiếng: “Hùng bà bà?”

Sau đó, một bà lão cả người mặc đồ đen bước ra từ trong bụi cây bên cạnh, bà ta nhìn Liễu Băng Dao và nói với khuôn mặt hiền lành: “Cô Dao, đã lâu không gặp”.

Liễu Băng Dao hào hứng chạy ra nghênh đón, vui vẻ hỏi: “Đã lâu không gặp, Hùng bà bà, bố mẹ cháu vẫn khoẻ chứ?”

Hùng bà bà thở dài nói: “Không khỏe lắm, từ sau khi cô rời khỏi nhà, địa vị của ông chủ và bà chủ trong gia tộc càng thêm khó xử, bình thường đều không dám ngẩng đầu nói chuyện”.

Vẻ mặt Liễu Băng Dao lập tức trở nên u ám, cúi đầu không nói gì cả, ngược lại Hùng bà bà lại xoa đầu an ủi cô ta, mở lời hỏi: “Cô Dao, không biết mấy tháng cô rời khỏi nhà đã bị người ta phát hiện ra lần nào chưa?”

Liễu Băng Dao lắc đầu nói: “Không ạ, sau khi cháu rời khỏi nhà, thẻ tín dụng đã bị đóng băng, sau đó điện thoại, Zalo, QQ đều phải thay mới, ngoài bà ra thì cháu không liên lạc với ai cả”.

“Vậy à…”, lúc này, vẻ mặt của Hùng bà bà chợt trở nên kỳ lạ, mang vẻ vừa đắc ý vừa châm biếm: “Vậy thì tốt!”

Nhưng Liễu Băng Dao không hề phát hiện ra điều này, cô ta vẫn cúi đầu lẩm bẩm: “Bà bà, bà nói xem có phải cháu làm sai rồi không? Có phải ngoan ngoãn đón nhận vận mệnh của bản thân thì sẽ tốt hơn, sau khi bỏ ra ngoài cháu đã phải chịu rất nhiều khổ cực, nhận biết bao thiệt thòi, cháu nhớ bố mẹ lắm…”

“Lúc đó, cháu dựa vào số tiền ít ỏi bà cho mà lưu lạc bốn phương, lần đầu tiên trong cuộc đời một thân một mình ra ngoài, trong lòng biết không được dễ dàng tin tưởng người lạ, cả chặng đường đi rồi lại nghỉ nhưng căn bản không tìm được chỗ dừng chân”.

“Nếu không gặp được Diệp Thành ở đây thì e rằng cháu đã lưu lạc nơi đầu đường xó chợ từ lâu, mặc dù bây giờ cháu sống vẫn tốt nhưng bố mẹ lại vì sự tuỳ hứng của cháu mà khó có được chỗ đứng trong gia tộc, cháu làm như vậy có phải ích kỷ quá rồi không?”

Những lời này chất chứa bao nhiêu nỗi ấm ức, Liễu Băng Dao thường ngày không tìm được người để trút bầu tâm sự, lúc này cuối cùng cũng có thể nói hết ra, không biết từ lúc nào trong mắt cô ta đã đong đầy nước mắt.

“Ha ha ha ha ha a ha ha ha!”

Chỉ là những lời tự trách của Liễu Băng Dao lại khiến cho đối phương phá lên cười như điên, tiếng cười đó mang theo sự châm chọc và đắc ý, khiến vẻ mặt vốn dĩ hiền từ của Hùng bà bà trở nên vô cùng gớm ghiếc.

“Cô Dao ơi cô Dao, cô đúng là ngây thơ quá, không chỉ có người lạ là không được dễ dàng tin tưởng thôi đâu, ngay cả Hùng bà bà nhìn cô lớn lên từ khi còn bé cũng chưa chắc có thể tin tưởng được!”

Liễu Băng Dao bị sự thay đổi đột ngột của bà ta doạ sợ lùi về sau vài bước, ngồi bệt luôn xuống đất, hỏi với giọng không thể tin nổi: “Bà, bà bà ơi?”

Cùng lúc này, một người đàn ông mặc áo trắng đi ra từ trong bụi cây với tiếng cười khẩy. Gương mặt ông ta vô cùng u ám và hung dữ, đầu lưỡi còn quỷ dị lè ra bên ngoài giống như một con ma treo cổ đầu thai.

Nhưng Hùng bà bà lại tỏ ra hết mực cung kính với ông ta, vội vàng hành lễ: “Diện kiến Bạch Vô Thường đại nhân”.

Liễu Băng Dao không thể tin nổi nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, run rẩy hỏi: “Rốt cuộc, rốt cuộc mấy người là ai?”

Người đàn ông mặc áo trắng quay đầu lại, nở nụ cười đáng sợ, âm trầm nói: “Tôi là một trong Tứ đại hộ pháp của Âm Quỷ Tông, Bạch Vô Thường”.

Hùng bà bà cũng cười khẩy nói: “Tôi cũng là một thành viên của Âm Quỷ Tông, Mạnh Bà”.

Liễu Băng Dao nghe thấy mấy lời này dường như sắp ngất xỉu, lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng không phải hai mươi năm trước bà đến gia đình cháu làm bảo mẫu sao? Rốt cuộc bà gia nhập Âm Quỷ Tông gì đó vào lúc nào cơ chứ?”

“Phàm nhân vô tri!”, Mạnh Bà cười nhạt nói: “Từ lúc sinh ra tôi đã là người của Âm Quỷ Tông, đến nhà họ Liễu là bởi vì cô thôi!”

“Chỉ cần thiếu tông chủ có được linh hồn Thiên Hồ quý giá thì tu vi của cậu ấy nhất định sẽ được tăng cao, còn Âm Quỷ Tông của tôi, từ giờ có thể tồn tại muôn đời, thống nhất Hoa Đông!”

Bây giờ Liễu Băng Dao mới biết được mọi chuyện, cô ta phẫn nộ quát lên: “Vậy nên trước đây bà không ngừng xúi giục tôi bỏ nhà đi, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của mấy người đúng không?”

“Không sai!”, Mạnh Bà bật cười, nói: “Dù gì nhà họ Liễu cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Yên Kinh, nếu cưỡng ép cướp người từ trong tay họ đi thì sợ rằng sẽ dẫn đến rất nhiều rắc rối không cần thiết. Vậy nên tôi mới ẩn náu bên cạnh cô suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng có cơ hội để xúi giục cô bỏ nhà đi, tới một nơi mà thế lực của nhà họ Liễu không thể làm gì được!”

Lòng Liễu Băng Dao trở nên lạnh tanh, nhưng vẫn cứng miệng như cũ, nói: “Mấy… mấy người mà dám động vào tôi thì nhà họ Liễu sẽ không tha cho mấy người!”

“Ha ha ha ha ha!”

Bạch Vô Thường và Mạnh Bà đều phá lên cười như điên, cười lăn cười bò cả ra, mãi một lúc sau Mạnh Bà mới lên tiếng: “Cô gái à, cô lừa ai đây? Nếu như cô là con trai trưởng của dòng chính thì có lẽ nhà họ Liễu còn làm lớn chuyện, nhưng cô chỉ là một đứa con gái trong nhà, chết ở bên ngoài thì chết thế thôi, chẳng lẽ gia chủ nhà họ Liễu sẽ vì cô mà tuyên chiến với Âm Quỷ Tông chúng tôi hay sao?”

“Nếu cô thật sự có địa vị như thế trong gia tộc thì sao có thể bị sắp xếp gả cho một cậu ấm vô dụng chứ?”

Câu nói này vừa hay đâm trúng vào nội tâm mềm yếu của Liễu Băng Dao. Đúng vậy, dù mình có bị bắt đi ở nơi này thì cũng chẳng có bất kỳ ai quan tâm. Bởi vì cô ta chỉ là một đứa con gái thứ vô dụng trong nhà, còn phản kháng lại sự sắp đặt của gia tộc, một mình chạy trốn. Dù trời đất có rộng lớn thế nào đi nữa thì cũng đâu có chỗ cho cô ta dung thân?

Nghĩ đến đây, Liễu Băng Dao liền nản lòng, thậm chí ngay cả ý định chống trả cũng tan biến hết, nhưng đúng vào lúc này, sau lưng cô ta đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh lùng.

“Ha ha, khá khen cho Âm Quỷ Tông, chỉ vì muốn đối phó với một cô gái mà cũng phải dùng đến thủ đoạn bỉ ổi như vậy”.

Cùng với tiếng nói trầm thấp là sự xuất hiện của một người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn, vẻ mặt anh ta như cười như không, sau lưng còn có hai người đàn ông vạm vỡ cởi trần cùng đi theo.

Vừa nhìn thấy người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn, Bạch Vô Thường và Mạnh Bà liền kinh ngạc, đồng thanh hô lên: “Mạc Nguyên Chính, sao ông lại ở đây?”

Mạc Nguyên Chính bật cười, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Âm Quỷ Tông lộng hành ngang ngược khắp Hoa Đông, Nhuệ Kim Môn đã ngứa mắt các người từ lâu lắm rồi, hôm nay chính là lúc để Mạc Nguyên Chính tôi thay trời hành đạo!”

- ------------------

Đọc truyện chữ Full