DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 95

CHƯƠNG 95

Tôn Mạc né tránh ánh mắt của anh. Đột nhiên, cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Trình Kiêu!

Điều này chưa bao giờ xảy ra.

Nhưng Tôn Mạc không chấp nhận nổi nếu như viên Huyết Phỉ Thúy kia nằm trong tay Trình Kiêu.

“Vì tôi là vợ hợp pháp của anh, lý do này đã đủ chưa?”

Khóe miệng Trình Kiêu hơi cong lên một độ cong nho nhỏ, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.

“Vợ? Bây giờ cô mới nhớ ra mình là vợ tôi à?”

Ánh mắt Trình Kiêu đột nhiên trở nên sắc bén, anh lên giọng chất vấn: “Ở bãi đậu xe trong khu nhà, lúc cô ngồi trên xe của người đàn ông khác rồi đuổi tôi đi, lúc ấy cô có nhớ ra cô là vợ tôi không?”

“Lúc ở trung tâm thương mại, đám người kia nhục nhã tôi nhưng cô lại đứng ra bênh vực bọn họ, lúc đó cô có nhớ cô là vợ tôi không?”

“Vừa rồi Lý Ngôn cược thua nhưng lại muốn chơi xấu, cô vẫn chọn đứng về phe Lý Ngôn, khi đó cô có nghĩ tới cô là vợ của tôi không!”

Dù đang chất vấn nhưng giọng điệu của Trình Kiêu vẫn bình thản như thường. Thế nhưng, giọng nói kia tựa như có chất độc, mỗi một câu nói đều là một thanh kiếm đâm vào lòng Tôn Mạc.

Tôn Mạc cảm thấy xấu hổ, vội vàng cãi lại: “Tôi chỉ không muốn quan hệ của anh và Lý Ngôn trở nên cứng nhắc hơn thôi, tôi làm thế là vì tốt cho anh!”

Trình Kiêu cười lạnh, anh hỏi lại: “Vì tốt cho tôi? Vậy thì tôi hỏi cô, Tôn Mạc, nếu hôm nay người thua là tôi, vậy lúc Lý Ngôn bảo tôi dập đầu cầu xin tha thứ, cô sẽ ngăn cản anh ta chứ?”

“Tôi…” Tôn Mạc rất muốn dối lòng, nhưng khi đứng trước mặt Trình Kiêu, đã bao giờ cô ta phải cúi đầu đâu chứ, cô ta không muốn phải nói dối để lấy lòng anh ta.

“Không!” Trình Kiêu trả lời thay cô ta.

“Cô nói mình làm mọi việc đều vì tốt cho tôi à? Chẳng qua là cái cớ cô tự xây nên thôi. Cô chưa bao giờ coi tôi là chồng mình, vì vậy xin đừng nói cô là vợ tôi nữa!”

“Bởi vì cô không xứng!”

Bởi vì phẫn nộ và xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Mạc đỏ bừng. cô ta trừng mắt nhìn Trình Kiêu, sau đó điên loạn gào thét:

“Sao anh dám nói với tôi như vậy! Anh ăn của nhà tôi, uống của nhà tôi, anh được đi học cũng nhờ nhà tôi cung phụng. Năm nay anh đã hai mươi rồi nhưng đã kiếm ra được một đồng một cắc nào chưa!”

Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Cô nói không sai, cho nên tôi nợ nhà cô, nhưng tôi chỉ là nợ dì Lan chứ không có bất kỳ quan hệ gì với Tôn Mạc cô cả!”

“Nếu không vì tôi đã hứa với dì Lan sẽ bảo vệ cô an toàn thì đừng hòng tôi làm mấy chuyện nhàm chán đó với các người.”

Tôn Mạc giận điên lên được. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày tên Trình Kiêu như một con chó bò dưới chân lại khiến cô ta cảm nhận được sự nhục nhã như vậy, còn dám khinh thường cô ta.

Tựa như bản thân gặp một tên ăn mày, khi mình đang muốn bố thí cho kẻ đó thì chợt phát hiện người ta còn giàu có hơn bản thân gấp nghìn lần.

Loại cảm giác chênh lệch này không có mấy người chịu được.

Tôn Mạc không thể, cho nên cô ta không cam lòng.

“Trình Kiêu, tôi biết anh có chỗ dựa, chẳng qua là anh ỷ vào bản thân quen Lôi Chấn Vũ thôi chứ gì? Bây giờ anh đang sở hữu một viên đá quý cực phẩm trị giá hàng trăm tỷ nên mới không coi chúng tôi ra gì đúng chứ?”

Đọc truyện chữ Full