DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 68

CHƯƠNG 68

Lôi Hồng Húc tỏ ra đắc ý, khinh miệt quét mắt nhìn mấy người Lưu Tào Khang và Vương Hiểu Hi, dùng ngữ điệu châm chọc nói: “Chậc chậc, các người đúng là mất mặt quá! Tôi ở bên kia quan sát hồi lâu, đối với hành động của mấy người còn cảm thấy hổ thẹn giùm!”

“Uổng cho mấy người còn là nhân vật có mặt mũi trong thế hệ trẻ ở Hà Tây này, vậy mà chỉ vì muốn đối phó với một người bình thường, các người lại không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”

“Ban đầu các người cho rằng người ta không có tiền, cho nên cố ý gài bẫy bắt người ta tính tiền cho bằng được, nhân cơ hội nhục nhã người ta.”

“Nhưng chắc các người không ngờ người ta có tiền phải không, mà cái tên họ Lưu này còn không biết xấu hổ, chờ người ta thanh toán xong xuôi rồi lại nhảy ra giành thanh toán, có vẻ như vênh váo lắm!”

“Thế nhưng người ta chi tiền vì người phụ nữ của mình, dựa vào cái gì phải đưa hóa đơn cho anh? Anh định chen chân vào gia đình nhà người khác đấy à! Lúc vợ chồng son người ta vui vẻ ở đầu giường, lẽ nào anh còn muốn lại gần nhìn lén?”

Lôi Hồng Húc nói chuyện chẳng kiêng nể ai, khiến mặt mũi ba cô gái đỏ bừng vì thẹn.

Tôn Mạc vội vàng nhìn về phía Lưu Tào Khang, tựa như đang giải thích với anh ta mình không chung giường cùng Trình Kiêu bao giờ.

Lưu Tào Khang đáp trả cô nàng bằng một ánh mắt an ủi, hiển nhiên là tin tưởng Tôn Mạc.

Màn trao đổi ánh mắt của hai người Trình Kiêu đều nhìn thấy toàn bộ, thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra Lưu Tào Khang cứ muốn cắn chặt một người phụ nữ đã có chồng, nhất định là Tôn Mạc đã sớm kể lại tình trạng giữa hai người bọn họ cho Lưu Tào Khang biết.”

“Nếu không có Dì Lan ép buộc, chỉ e kiếp trước cô ta đã sớm đá mình lên đến chín tầng mây rồi.”

Tuy rằng Lưu Tào Khang tin tưởng Tôn Mạc, nhưng thân là đại thiếu đẳng cấp Hà Tây mà lại bị Lôi dở hơi làm nhục như vậy, Lưu Tào Khang tự nhiên không thể từ bỏ ý đồ.

“Lôi dở hơi, từ trước tới giờ tôi và anh nước sông không phạm nước giếng, nhưng hôm nay anh đột nhiên vì một người xa lạ mà nhảy ra đối nghịch với tôi, anh có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”

Trong lời nói của Lưu Tào Khang có tính uy hiếp, tuy rằng nhà họ Lôi thế lớn nhưng nhà họ Lưu của anh ta cũng không kém. Nếu thật sự muốn đấu, nhà họ Lôi cũng không chiếm được chỗ tốt.

Lôi Hồng Húc tuy rằng tác phong không đàng hoàng nhưng không phải kẻ ngu xuẩn. anh ta có thể đắc tội với Lưu Tào Khang, nhưng sẽ không khai chiến với nhà họ Lưu.

“Hahaha, Cậu cả Lưu, tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Tôi không muốn đắc tội với Cậu cả Lưu anh đâu, tôi nào dám chứ?” Lôi Hồng Húc cười xấu xa nói.

Lưu Tào Khang hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đối thủ tâm kế thâm trầm, đa mưu túc trí anh ta không sợ. Thế nhưng loại người thường hay ra chiêu không theo lề lối như Lôi Hồng Húc, lại không cần mặt mũi mới khiến anh ta nhức hết cả đầu.

“Nếu Cậu cả Lôi anh đã hiểu rõ điểm này, vậy thì làm phiền rồi.” Lôi Hồng Húc đã nói rõ không muốn khai chiến với anh ta, Lưu Tào Khang cũng không định tiếp tục cãi cọ.

Nhìn người quản lý, sắc mặt Lưu Tào Khang âm trầm mở miệng nói: “Tính tiền đi!”

Quản lý lại liếc nhìn Lôi Hồng Húc đang ôm người đẹp, thấy anh ta ngẩng đầu nhìn trần nhà không ra chỉ thị gì, lúc này mới vội vàng gật đầu, thận trọng nói: “Vâng vâng, bây giờ tôi sẽ trả tiền cho vị khách này ngay lập tức!”

Tuy nhiên, Lôi Hồng Húc bỗng hét lớn một câu: “Mắt chó của mày mù rồi hả? Nhìn cho kỹ tấm thẻ nằm trên bàn kia kìa!”

Quản lý giật thót một cái, vội vàng quay sang nhìn quầy thu ngân.

Ánh mắt của đám người Lưu Tào Khang và Y Linh cũng tò mò nhìn về phía tấm thẻ tử kim nằm trên bàn.

Đọc truyện chữ Full