DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 58

CHƯƠNG 58

Trình Kiêu nhìn ông ta một cái, không ngờ Tô Lương Tử này còn có tâm tu hành bền bỉ như vậy, nhưng Trình Kiêu hiện vẫn chưa muốn thu đồ.

“Tôi không có hứng thú, ông đi đi!”

“Tôi đã tìm kiếm khắp các đại giang nam bắc mà vẫn không gặp được người nào, ngày hôm nay trong lúc sắp chết tôi lại được ngài cứu, đây là trời cao sắp đặt! Nếu như sư phụ không thu nhận tôi, dù có chết tôi cũng sẽ không đi.” Tô Lương Tử giở thói mặt dày vô liêm sỉ.

Trình Kiêu vung tay lên, một đạo kình khí cường đại trực tiếp đánh bay Tô Lương Tử ra ngoài. Chỉ là Trình Kiêu nắm chắc lực đạo trong tay nên ông ta sẽ không bị thương.

Tô Lương Tử văng ra xa đến hơn mười mét hơn. ông ta khiếp sợ nhìn lại phương hướng chỗ Trình Kiêu đứng, trong lòng càng thêm kiên định muốn bái sư cho bằng được: “Tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như vậy, người sư phụ này mình đã nhận định rồi.”

“Có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt mà mình đã bái sư thì quá đường đột. Cũng có lẽ là sư phụ đang khảo nghiệm thành ý của mình…”

Trong lòng Tô Lương Tử có chủ ý, ông ta ngồi xuống ngay tại chỗ, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Trình Kiêu.

Trình Kiêu biết Tô Lương Tử vẫn chưa bỏ đi, nhưng anh cũng không thèm để ý, có pháp trận phòng hộ ở đây, ông ta không quấy rối được anh.

Trình Kiêu bắt đầu tu luyện. Tờ mờ sáng vào lúc năm giờ, linh khí thiên địa bỗng nhiên cuồng bạo, một trận gió cuốn qua rừng cây nhỏ.

Trình Kiêu mở mắt, một đạo tinh quang hiện lên. Cả người Trình Kiêu thoạt nhìn càng thêm phấn chấn, vóc dáng cũng rắn chắc mạnh mẽ hơn.

Bỗng nhiên, Trình Kiêu chụm ngón tay thành kiếm, một đạo hồng quang chiếu xạ ra. Ở phía trước cách chỗ anh năm thước có một tảng đá lớn cỡ quả bóng rổ, bị đạo hồng quang đánh nát thành phấn vụn.

“Linh lực phóng ra ngoài, Trúc Cơ sơ kỳ!”

Tô Lương Tử ở phía dưới mơ màng nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, ông ta hút mạnh một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nói không ra lời.

Trình Kiêu cất bước xuống núi, đi ngang qua bên cạnh Tô Lương Tử. Tô Lương Tử vừa định bám theo, giọng nói lạnh lẽo của Trình Kiêu thản nhiên truyền đến: “Nếu như ông đi theo tôi, tôi sẽ giết ông.”

Tô Lương Tử nhất thời dừng bước, ông ta tin tưởng Trình Kiêu nói được thì nhất định sẽ làm được.

Thế nhưng, Tô Lương Tử tuyệt đối không từ bỏ.

Thấy Trình Kiêu đi xa, ánh mắt Tô Lương Tử bỗng nhìn đến chỗ Trình Kiêu tu luyện. Nơi đó sót lại một vài thứ Trình Kiêu mua ở trong siêu thị.

Tô Lương Tử đi tới nhặt túi ni lông lên, trên mặt nhất thời hiện vẻ vui sướng.

Trình Kiêu về đến nhà, Ninh Lan lập tức lo lắng hỏi: “Kiêu, tối hôm qua Mạc nói con không về, xảy ra chuyện gì vậy?”

Xem ra cũng không phải Ninh Lan muốn kiểm tra, mà chỉ đơn thuần là quan tâm anh.

“Dì Lan yên tâm, con đi với bạn cùng lớp thôi ạ, không có chuyện gì đâu.” Trình Kiêu nói.

Tôn Đại Hải đi ra từ trong phòng, âm dương quái khí nói: “Mày là đàn ông đã kết hôn, không thể giống như lúc còn độc thân được, sau này bớt qua lại với mấy thằng bạn ất ơ đó đi!”

Trình Kiêu không thèm nhìn Tôn Đại Hải, nói với Ninh Lan: “Dì Lan, con đi rửa mặt rồi tới phòng khám đây ạ.”

“Kiêu, hôm nay con không cần tới phòng khám đâu, mẹ với ba con đi là được rồi. Mạc muốn tham gia tiệc sinh nhật của bạn thân, con đi cùng con bé nha!” Ninh Lan dặn dò.

Đọc truyện chữ Full