DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 48

CHƯƠNG 48

“Chính là chỗ này.” Tài xế không cùng đi, chỉ có Trình Kiêu và Ninh Cát Sơn hai người.

Cửa biệt thự là cửa sắt, có thể thấy phong cảnh rất đẹp trong sân, một cô gái mặc váy trắng, đứng trung bình tấn, quay về hướng giàn nho gào thét!

Phía sau cô gái váy trắng còn có một người phụ nữ váy đỏ mang khăn che mặt.

Hai người đều có vóc dáng thướt tha, khí chất xuất chúng.

Ánh mắt Trình Kiêu hiện rõ anh đang vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh có thể cảm nhận được một luồng linh lực hơi yếu dao động trên cơ thể hai người phụ nữ!

Ninh Cát Sơn đi lên phía trước, thái độ cung kính nói: “Vân cô nương, tôi đã mời thần y tới!”

Hai người phụ nữ trong sân cùng nhau xoay người nhìn qua.

Người phụ nữ váy đỏ nói: “Hóa ra là Viện trưởng Ninh, Vân nhi, mau đi mở cửa!”

“Vâng!” Cô gái váy trắng đứng thẳng người, đi tới mở cửa cho hai người Trình Kiêu.

“Cảm ơn Vân cô nương!” Ninh Cát Sơn khách khí nói.

“Viện trưởng Ninh không cần khách khí, mời vào trong!” Cô gái váy trắng nhìn thoáng qua Trình Kiêu, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.

Trình Kiêu theo Ninh Cát Sơn đi vào sân, Ninh Cát Sơn tới gần người phụ nữ váy đỏ, trực tiếp khom người hành đại lễ: “Ông Lôi, tôi đã mời thần y đến cho ngài!”

“Làm phiền Viện trưởng Ninh, mời ngồi!” Người phụ nữ nói.

Trình Kiêu có chút ngạc nhiên, đây rõ ràng là phụ nữ, vì sao Ninh Cát Sơn lại gọi là Ông Lôi?

Hơn nữa người nọ còn thản nhiên tiếp nhận.

Trình Kiêu mắt không chớp quan sát vị Ông Lôi trước mặt. Anh có thể cảm nhận được trong cơ thể Ông Lôi có linh lực dao động rất mạnh, còn mạnh hơn vị Vân cô nương kia nhiều.

“Không được vô lễ!” Vân Nguyệt thấy Trình Kiêu nhìn chằm chằm vào Ông Lôi, không nhịn được quát.

Một người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt mà lại nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ không rời mắt, đây là hành vi rất vô lễ.

Trình Kiêu không để ý đến Vân Nguyệt, tiếp tục nhìn chằm chằm Ông Lôi.

Đôi mắt lộ ra bên ngoài của Ông Lôi hàm chứa ý cười, nói: “Hình như anh bạn trẻ này cảm thấy rất hứng thú với tôi?”

Nói xong, Ông Lôi ngồi xuống cái ghế ở sau lưng mình, tự rót cho mình một ly trà.

Giọng nói của bà ta rất êm tai, chỉ có điều nghe giọng thì có thể đoán được tuổi tác của bà ta chắc cũng tầm trung niên.

“Nhìn bà… có chút thú vị.” Khóe môi Trình Kiêu lộ ra một đường cong: “Rõ ràng là phụ nữ mà lại để cho người khác gọi mình là Ông Lôi.”

“Càn rỡ, anh có biết người trước mặt anh là ai không? Lại dám dùng cái giọng điệu đó nói chuyện!” Vân Nguyệt lại quát lên lần nữa, trên mặt Cô ta hiện rõ vẻ nổi giận đùng đùng.

Ninh Cát Sơn cũng vội vàng khuyên nhủ: “Anh Trình này, hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm nhé, vị Ông Lôi trước mặt cậu không phải người bình thường đâu!”

Có điều Trình Kiêu tựa như không thèm nghe vào tai lời nói của hai người, vẫn cứ nhìn chằm chằm Ông Lôi với vẻ hứng thú, thậm chí ánh mắt còn mang theo một tia xâm lược.

Ông Lôi giơ tay lên, ý bảo Ninh Cát Sơn và Vân Nguyệt im lặng. tay bà ta rất trắng, bảo dưỡng cũng không tồi.

Đọc truyện chữ Full