DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 40

CHƯƠNG 40

Trình Kiêu đứng ở trước một tượng phật, anh có thể cảm nhận được từ tượng phật này tản ra một nguồn sóng linh lực.

“Ông chủ, bức tượng phật này bán thế nào?” Trình Kiêu hỏi.

Ông chủ nhìn tượng Phật nọ liếc mắt, đây là ông ta mua lại mất triệu rưỡi từ tay một lão nông dân.

Lúc đó chẳng qua là ông ta thấy tượng phật này có chút khan khác, liền mua về nghiên cứu tỉ mỉ, thế nhưng vô luận tìm bao nhiêu người giám định, đây chỉ là một pho tượng hàng nhái, không đáng bao nhiêu tiền.

Nếu cậu nhóc này hứng thú với tượng Phật, vậy nhân cơ hội bán cho cậu ta, dù sao cũng không ai mua.

“15 triệu, cậu mua nổi không?” Ông chủ bán đồ có lý luận của riêng mình.

Nếu như là lớn tuổi và hiểu biết đồ cổ, ông ta sẽ báo giá thật, khiến người ta nghĩ là ông ta thành thật trong buôn bán.

Nếu như là người trẻ tuổi, ông ta liền hét giá hết khả năng, bày ra thái độ khinh người.

Người trẻ tuổi chịu không nổi thái độ này, chắc chắn sẽ bị lừa, sau đó nóng đầu, liền mua đi.

Chiêu này lần nào cũng trúng!

Trình Kiêu trong nháy mắt đã hiểu được suy nghĩ trong lòng của ông chủ, có điều tiền bạc đối với anh mà nói chỉ là một con số, huống hồ không phải Lôi Chấn Vũ vừa mới đưa cho anh 15 tỷ sao?

“Gói lại cho tôi đi!” Trình Kiêu nhàn nhạt nói.

“Được rồi.” Ông chủ mặt mày rạng rỡ trong nháy mắt, đôi mắt vốn nhỏ thì giờ đã hầu như không tìm thấy đâu nữa

Trình Kiêu trả tiền, nhận lấy tượng Phật từ tay ông chủ, chuẩn bị rời khỏi.

Lúc này, ông lão mặc một bộ đồ luyện võ màu xám trong cửa tiệm, bỗng nhiên tò mò nói: “Cậu em, tượng phật này rõ ràng chính là đồ giả, giá trị không quá triệu rưỡi, vì sao cậu lại dùng giá gấp mười lần để mua nó?”

Trình Kiêu liếc mắt nhìn ông già kia, cảm giác ánh mắt ông ta đầy sự cơ trí, ông ta hỏi anh chỉ vì sự tò mò đơn thuần.

Nhưng mà Trình Kiêu sẽ không nói thật, dù sao họ cũng không thân quen.

“Tôi thấy đẹp mắt nên liền mua nó.”

Ông lão cười lắc đầu nói: “Tuyệt đối không phải là cậu tùy tiện mua, tôi đã để ý cậu từ khi cậu bước vào cửa hàng. Sau khi đi vào, cậu chưa từng xem cái gì cả, trực tiếp đi tới tượng phật nhìn chằm chằm một hồi. ”

“Hơn nữa người bình thường mua đồ, đều phải mặc cả, nhưng cậu lại trực tiếp trả tiền, hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.”

“Tôi cảm thấy được tượng phật này nhất định không đơn giản!”

Trình Kiêu có chút bái phục ông lão này, quan sát rất chi tiết. Nhưng Trình Kiêu cũng không muốn nói nhiều, khẽ mĩm cười nói: “Tạm biệt. ”

“Cậu em chờ đã!” Ông lão vội vàng lên tiếng

Trình Kiêu dừng lại, lạnh lùng nhìn lão, anh ghét bị người khác quấy rầy.

Ông lão bỗng nhiên cúi người, nói: “Cậu em đừng nóng giận, tôi là Mộc Nhĩ, là cố vấn danh dự của trung tâm giám định bảo vật thành phố. Tôi cảm thấy được bức tượng phật này có chút không đơn giản, nhưng lại nhìn không ra rốt cuộc không đơn giản ở đâu, mời cậu em vui lòng chỉ giáo cho!”

Ông chủ mập nghe được Ông lão giới thiệu danh tính nhất thời ngạc nhiên: “Ngài là đại sư Mộc Nhĩ! Ai ya, thất lễ thất lễ!”

Đọc truyện chữ Full