DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 4

CHƯƠNG 4

Trình Kiêu nhẹ giọng nói: “Nếu như một tiêm này tiêm xuống, đứa nhỏ này nhất định sẽ chết.”

Nói xong, Trình Kiêu nhìn người phụ nữ nói: “Tôi có cách cứu con trai chị.”

Người phụ nữ vui mừng khôn xiết: “Thật không?”

Tôn Mạc vội vàng thuyết phục: “Chị à, đừng nghe anh ta nói bậy bạ, anh ta hoàn toàn không biết y thuật!”

Nói xong, mặt mày chán ghét trừng mắt nhìn Trình Kiêu: “Anh quậy phá đủ rồi sao?”

Trình Kiêu mặc kệ cô ta, mà từng bước đi về phía đứa bé.

Trình Kiêu vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm như tinh tú trong vũ trụ, có thể cảm nhận được sự sợ hãi toát ra từ đứa trẻ.

Rõ ràng thứ không sạch sẽ kia cảm thấy nguy hiểm.

“Trình Kiêu, anh muốn làm gì?” Tôn Mạc tức giận hét lên.

Người phụ nữ cũng có chút lo lắng.

Trình Kiêu không có dừng lại, tức giận gầm lên một tiếng với đứa bé: “Còn không cút!”

Mặc dù giọng nói của Trình Kiêu không lớn, nhưng Tôn Mạc lại cảm thấy như sấm sét giữa trời vang, như thể trực tiếp vang lên trong sâu thẳm tâm trí của cô.

Cô đột nhiên cảm thấy bộ dáng của Trình Kiêu lúc này cao lớn đến mức không dám nhìn thẳng!

Khí đen trên đầu cậu bé sợ hãi chạy trốn trong tích tắc.

Mặc dù Trình Kiêu Triệt đã hoàn toàn mất hết tu vi, nhưng khí tức một phần vạn của đại đế Thương Sinh, không phải là thứ một Âm hồn đơn thuần có thể chống lại.

“Cậu đang làm gì vậy? dọa sợ đứa nhỏ thì phải làm sao hả!” Người phụ nữ trách móc.

“Mẹ……”

Tuy nhiên, đứa bé vốn đang nằm trên giường bệnh bất ngờ gọi mẹ yếu ớt.

“Con trai, con tỉnh rồi!” Người phụ nữ gần như khóc lên vì vui mừng.

“Mẹ, con đang ở đâu?” Đứa nhỏ vốn là không bị bệnh, nhưng là bị âm hồn xâm nhập, hiện tại âm hồn đã rời đi, tự nhiên tỉnh lại.

“Con ốm rồi, mẹ đưa con đến bệnh viện khám bệnh!” Người phụ nữ nói nhỏ.

“Mẹ, con cảm thấy khỏe lắm mà, nhưng con hơi đói!” Đứa trẻ nói với giọng non nớt.

Trình Kiêu nói: “Mặc dù tôi đã xua đi những thứ ô uế trên người bé, nhưng dù sao thì bé cũng còn quá nhỏ, cần phải điều dưỡng vài ngày.”

Người phụ nữ vội vàng cảm tạ Trình Kiêu: “Cám ơn Đại sư, Đại sư đúng là thần y mà!”

“Con trai, mẹ dẫn con đi ăn!” Người phụ nữ ôm đứa nhỏ rời đi.

Tôn Mạc lạnh lùng trừng mắt nhìn Trình Kiêu: “Coi như anh may, sau này còn dám xen vào việc tôi chữa trị cho bệnh nhân, đừng trách tôi không khách sáo!”

Trình Kiêu khẽ liếc Cô ta một cái: “Là tôi đã giúp cô loại trừ sự cố trị liệu nghiêm trọng một lần!”

Tôn Mạc chế nhạo: “Ý của anh là tôi nên biết ơn anh?”

“Không cần cám ơn!” mặt Trình Kiêu không biểu tình gì.

Sắc mặt Tôn Mạc khó coi, cũng không có tâm trạng ngồi khám nữa, liền đóng cửa lại.

“Về nhà!”

Đọc truyện chữ Full