DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1

CHƯƠNG 1

Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh.

“Mình không chết!”

“Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?”

“Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?”

“Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!”

“Chẳng lẽ mình sống lại rồi?”

Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi!

“Tôn Mạc!”

“Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!”

“Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!”

“Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!”

Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh.

“Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?”

Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không tăm tích.

“Tu vi mất sạch, không khác gì phàm nhân. Xem ra lại phải bước đi lần nữa trên thế tục phàm trần này!”

“Vừa hay, đời trước có rất nhiều hối tiếc, kiếp này nhất định đều phải bù đắp!”

Trình Kiêu không khó chịu vì mất hết tu vi, mà lại còn có chút chờ mong.

“Ba, mẹ, lần này đừng hòng có ai có thể bắt nạt hai người!”

“Chị Lâm Ngọc, đời trước chị vì bảo vệ em mà phải tủi thân gả cho kẻ thù, bị bọn chúng làm nhục đến chết.”

“Đời này, đến phiên em bảo vệ chị!”

Trình Kiêu lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp sau bàn tư vấn, cô ta trưởng thành tài trí, xinh đẹp và tao nhã.

Tuy nhiên, Trình Kiêu không hề rung động trước vẻ đẹp của cô, ánh mắt anh lạnh lùng một mảnh.

“Tôn Mạc, đời trước, tôi ở rể nhà cô, nịnh nọt trước mặt cô như một con chó, lấy lòng cô, nhưng mà cô chưa bao giờ liếc mắt lấy tôi một cái.”

“Thay vào đó, trong cuộc hôn nhân này, đã dan díu với Lưu Tào Khang, con trai của phó thị trưởng thành phố Hà Tây, cuối cùng đã bỏ rơi tôi một cách vô tình!”

“Nếu không phải sư phụ tình cờ đi ngang qua trái đất cứu, tôi có đến chết cũng không nhìn rõ bộ mặt thật của cô.”

“Nhưng mà một đời này …” Trình Kiêu ánh mắt lãnh đạm.

Đột nhiên, cửa phòng khám bị một lực mạnh đẩy ra.

Một người phụ nữ mặc áo đỏ chừng ba mươi tuổi, ôm một cậu bé khoảng năm tuổi, mặt đầy lo lắng phóng tới.

Đọc truyện chữ Full