DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 116: Thật hết cách với em

Một mùi vị chua đến mức khó chịu khiến anh có chút ù ù bên tai.

Anh Lạc Cần Khi lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ ăn thứ gì chua như vậy cả.

"Ha ha!" Lam Hân nhìn anh sắp sưu tập đủ các kiểu biểu cảm, liền không nhịn được mà cười.

Vị chua này, không phải ai cũng chịu được.

"Phụt phụt phụt!" Cần Hi thật sự không thể chịu được viên kẹo trong miệng nên đã nôn ra khỏi miệng mình, rồi nhanh chóng cầm chai rượu trên bàn, uống ừng ực một ngụm, vị chua trong miệng cuối cùng cũng giảm đi rất nhiều.

Anh ngẩng đầu, dáng vẻ tươi tắn, hàng lông mày nhíu lại, khó chịu nhìn Lam Hân, "Lam Lam, em vẫn còn là người sao? Đồ chua như vậy? Sao em có thể ăn được với lại còn mang theo bên mình nữa chứ?”.

Lam Hân với gương mặt tươi cười, nghịch ngợm nói: “Ai bảo anh tùy tiện đùa với em cơ chứ, đây là hình phạt nhỏ cho anh, đây là kẹo vị chanh siêu chua, là thứ mà bình thường tăng ca em ăn đó".

Khi nghe câu đầu, Cẩn Hi cảm thấy có chút đau lòng, nhưng khi nghe câu sau, lòng anh trong khoảnh khắc bỗng nhiên đau đớn.

Anh biết cô đã bảy năm qua, cô vẫn luôn rất cố gắng, chỉ trong vài năm cô đã ngồi lên vị trí giám đốc thiết kế, tất cả những điều đó đều dựa vào khả năng của cô.

Anh nhìn cô, bỗng nhiên trong lòng đau đớn: "Đồ ngốc, đồ chua thế này, không tốt cho dạ dày đâu, sau này không được ăn nữa, nếu như em buồn ngủ, thì có thể tìm anh, anh sẽ ở bên cạnh em, cùng thức khuya”.

Anh gặp được cô, sau khi cô bước ra khỏi nỗi bị thương, thì cô vẫn luôn không ngừng cố gắng, hăng hái, hiểu biết và cao thượng.

Mấy năm nay, hai người họ học hỏi lẫn nhau, thường xuyên qua lại với nhau, khiến anh hiểu rất rõ về cô.

Lam Hân nhếch mày nhìn anh, gió đêm thổi lên mái tóc dịu dàng của cô, ngũ quan tinh tế của cô xinh đẹp mà linh động.

Cô cười dịu dàng: “Cấn Hi, ngày nào anh cũng đều rất bận, em quen rồi, với lại khi ăn viên kẹo vị chanh siêu chua này, em lập tức có tinh thần liền, cảm hứng cũng bỗng dưng tốt lên".

"Em đấy! Thật hết cách với em”. Cẩn Hi hít một hơi thật sâu, nhìn cô với khuôn mặt đau khổ.

"Tính cách cố chấp của em, không biết khi nào có thể thay đổi được? Mệt mỏi cũng không nói, chịu ấm ức cũng tự gánh vác, Lam Lam, em chính là quá mệt mỏi rồi". Những lời anh nói đều thật lòng, Lam Lam thật sự không dễ dàng gì.

Anh và chị nhìn thấy, trong lòng đau lắm.

Lam Hân cười cảm kích, Cẩn Hi đã có thể làm bạn được, điều này quả thật đã rất khó rồi.

“Cẩn Hi, anh không cần phải lo lắng cho em, em bây giờ rất tốt, không nói gì nhiều về việc nuôi dạy con cái là khó khăn nhất, nhưng mà tiểu Tuấn, Nhiên Nhiên, Kỳ Kỳ, ba anh em nó, chưa bao giờ khiến em phải vất vả, còn mẹ, chăm sóc bọn em rất tốt, còn anh và Cấn Nghiên nữa, bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc đấy."

Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất của cô trong hơn hai mươi năm qua.

Cẩn Hi vừa nghe đến liền bất lực mà cười lên, chỉ có điều trong lòng đau đớn thêm vài phần mà thôi.

Anh còn không hiểu cô sao?

Những đắng cay trong lòng cô, năm xưa khi bị thiết kế thù hận, chịu khổ ở Khương gia, đâu phải là bị cô đè chặt mãi ở trong lòng sao.

Một mình trốn rồi khóc trong đêm tối, anh đã thấy mấy lần, nhưng anh chỉ nhìn cô ngồi khóc từ phía xa, âm thầm lặng lẽ ở bên cạnh cô.

Cho đến khi cô khóc mệt rồi, quay về ngủ, thì anh mới rời đi.

Cẩn Hi đang muốn nói gì đó, thì món mà họ gọi được nhân viên phục vụ đưa đến, lời mà anh định thốt ra bỗng nuốt lại vào trong cổ họng.

"Lam Lam, ăn nhanh đi, những thứ này ăn khi còn nóng mới ngon." Cẩn Hi đấy bát cháo hải sản về phía trước mặt cô.

"Ừm, Cẩn Hi, anh cũng mau ăn đi." Lam Hân cười.

Đọc truyện chữ Full