DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 600

Chương 600:

 

Khi toàn bộ miếng ngọc bích xuất hiện, một người nào đó trong đám đông hô lên giá cả.

 

“Miếng ngọc bích này thuộc loại vật phẩm trên trung bình, dài khoảng mười một cm, cao bốn cm, trị giá từ ba trăm sáu mươi triệu đến bốn trăm năm mươi triệu.

 

“Mẹ của tôi ơi. Đây là là bằng hai năm tiền lương”

 

“Một chiếc xe đã biến mất”

 

“Con mẹ nó. Chỉ bốn triệu rưỡi sao tôi lại không mua? Tôi thật sự là đã bỏ qua cơ hội tốt rồi” Trong đám người, có người không nhịn được cũng muốn vả mặt mình vài cái.

 

Trương Thác mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Mọi người, cơ hội vừa rồi đã cho mọi người, là mọi người tự mình gạt bỏ.

 

Từng phân của các viên đá, tuyệt đối không có ai động tay vào. Tất cả đống đá này đều là mang từ tỉnh Vân Điền tới, vận chuyển xuyên đêm về đầy. Vừa rồi rất nhiều người mua đá, ngược lại cũng trúng vài miếng ngọc, nhưng xin hỏi những người phát tài, có người quen của mọi người không?”

 

Ngay khi Trương Thác nói điều này, làm cho trong lòng những người đang xem nổi lên suy nghĩ.

 

Bọn họ cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng vậy, người vừa mở đá đều là những gương mặt xa lạ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, không biết là nhờ vả không, dù sao những thứ đá kia đều là do bọn họ tự chọn lựa.

 

Kha Khương Bân đứng ở trước cửa tiệm của mình bị Trương Thác vạch trần nỗi lòng, sắc mặt hơi có chút u ám, anh ta nhìn về phía người mở ra viên đá đầu tiên rồi hỏi ông già: “Ông có thể nhìn ra không, anh ta dùng phương pháp gì?”

 

Ông già kia lắc đầu một cái: “Thằng nhóc này thật kỳ lạ”

 

Tân Như nhìn thấy Trương Thác nhanh như vậy một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của mọi người, trong lòng không khỏi bái phục anh.

 

Hiện tại rất nhiều người đều nói anh mới là thiên tài kinh doanh, có thể Tân Như tự mình biết rõ, danh hiệu thiên tài này đặt trên người Trương Thác, anh không khác gì một tên ngốc.

 

Đối với việc Trương Thác bán hai viên đá ngay trước mặt tất cả mọi người, cho dù có người mua, Tân Như cũng sẽ không cảm thấy lỗ, dù sao viên đá kia đặt trong cửa hàng mình, sớm muộn gì cũng bán được với cái giá này.

 

Giữa đám đông, một tên do Kha Khương Bân đặc biệt sắp xếp tới đây lớn tiếng nói: “Vừa rồi lời anh nói là có ý gì, chính là nói cho mọi người biết là Ngọc Bích Tuyệt Thế có nhờ vả, còn anh thì không đúng không? Những việc anh vừa mới làm kia, ai biết có phải không là anh cố tình sắp xếp không?”

 

Sau khi người này nói lên những lời này, khóe miệng Trương Thác không nhịn được nở một nụ cười, đúng là ngu ngốc.

 

Ngay lúc Trương Thác lộ ra nụ cười, những người hóng chuyện đang vây xem đều không vui.

 

“Anh hoặc anh ta, anh nói là ai?”

 

“Con mẹ nó, mắt anh bị mù à? Nhìn xem một chút ông đây nơi nào giống như là được nhờ vả?”

 

“Vừa rồi có nhìn thấy chị gái kia không? Xém chút nữa là tức giận đến phát bệnh tim rồi, anh nói chuyện nhớ để ý xung quanh một chút”

 

Người do Kha Khương Bân sắp xếp tới, có thể nói là đã khơi dậy sự phãn nộ của dư luận, người đó vội vàng lặng lế không dám nói gì thêm nữa.

 

“Nói người ta là cắt đá ra là vẽ chuyện, người ta dám trực tiếp đem vật liệu đá ra bày bán, Ngọc Bích Tuyệt Thế dám không?”

 

“Đúng vậy.”

 

Kha Khương Bân nhìn thấy đề tài này bỗng chốc lại chĩa tới trên người mình, sắc mặt xấu đi.

 

Hiện tại toàn bộ ngọc trong Ngọc Bích Tuyệt Thế bán ra đều là do Kha Khương Bân tự tay chuẩn bị, nếu bây giờ thật sự để anh ta lấy ra một cái bị người mua mất, vậy thì sẽ tổn thất nặng nề, dù sao những ngọc đá kia đều là do anh ta mua bằng tiền của mình.

 

Trương Thác nhìn về phía Kha Khương Bân, lớn tiếng nói: “Cậu chủ Kha, anh dám không?”

Đọc truyện chữ Full