DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 582

Chương 582:

 

“Anh á?”

 

Cố Hoành nhìn Trương Thác với vẻ khinh thường: “Anh cảm thấy anh đi thì sẽ có người nể mặt anh sao? Đừng có đề cao bản thân mình quá”

 

Lúc Cố Hoành đang nói chuyện, Leon đã lái ca nô đến trước du thuyền rồi.

 

“Hi Leon, bạn cũ của tôi, lâu rồi không gặp” Cố Hoành đứng trên boong tàu, chào hỏi Leon.

 

Leon ngồi trên du thuyền, nhíu mày, dùng thứ tiếng Đại Nam đơ đớ nói: “Cố, sao lại là anh, có chuyện gì sao?”

 

“Bạn tôi ơi, Đại Nam chúng tôi phát hiện ra một con tàu đắm ở ngay dưới này”

 

Cố Hoành vừa nói vừa vươn tay chỉ xuống vùng nước biển bên dưới: “Chúng tôi chuẩn bị vớt lên, các anh không cần quan tâm đâu.”

 

Nếu là bình thường, Cố Hoành đưa ra yêu cầu này Leon chắc chắn sẽ nể mặt anh ta, chẳng qua là hôm nay con tàu đắm này Hải Thần đã đích thân ra lệnh phải vớt lên.

 

Leon lắc đầu với Cố Hoành: “Cố, con tàu đắm này có một nửa là ở địa bàn của chúng tôi, anh đừng có mà vượt ranh giới, lùi lại đi”

 

Cố Hoành vốn tự tin ngút trời, bởi vì lời nói của Leon mặt bỗng ngớ ra, cảm thấy nhục nhã ê chề.

 

Bản thân vừa nãy đứng trên tàu còn nói mấy lời đại loại như không thể sơ hở, bây giờ thì bị người ta vả lại vào mặt.

 

Sắc mặt của Cố Hoành chớp mắt xám xịt: “Leon nói như vậy anh định không nể mặt tôi sao?”

 

“Nể mặt?”

 

Sắc mặt của Leon cũng xám lại, bây giờ Hải Thần đại nhân đang ở phía sau, sao có thể để khí thế của bản thân thua kém được: “Cố, anh cảm thấy trên vùng biển quốc tế này, anh có tư cách nhắc đến mặt mũi với tôi sao?”

 

Leon dứt lời lấy một bộ đàm ra, thông báo một câu.

 

Ngay lập tức, trên ba chiếc chiến hạm ở nơi xa, những chiếc đại bác lớn nhất đều nhắm vào chiếc du thuyền nơi Cố Hoành đang đứng.

 

Hành động này khiến cho tất cả mọi người trên thuyền đều tái mặt đi, bọn họ chắc chắn rằng ba chiếc chiến hạm này không phải chỉ là đang hù dọa mình, uy danh của Hải Thần, hễ là người trên biển đều biết rất rõ ràng.

 

“Cố, xin lỗi tôi đi, không thì không cần nghi ngờ gì nữa, đạn pháo của tôi sẽ nhắm vào anh” Leon thấp giọng nói.

 

“Xin… xin lỗi?”

 

Cố Hoành nhìn bộ dạng của Leon chỉ cảm thấy từ tận đáy lòng đang dấy lên một sự sỉ nhục. Nếu như bình thường chỉ có một mình thì anh ta sẽ nhận lỗi, nhưng hiện giờ trên thuyền còn có nhiều lính mới như vậy, lại thêm cả một người đẹp, bản thân phải nhận sai thì sau này mặt mũi để vào đâu nữa?

 

Cố Hoành lắc đầu: “Leon tôi là người của Lưỡi Đao, Hải Thần các anh muốn khai chiến với Lưỡi Đao chúng tôi sao?”

 

Leon cười khinh thường: “Lưỡi Đao? Dùng Lưỡi Đao uy hiếp Hải Thần chúng tôi à? Vậy anh về hỏi thử xem, các anh thật sự muốn khai chiến với Hải Thần và cả đảo Ánh Sáng sao?”

 

Ba chữ “đảo Ánh Sáng” vừa thốt ra, giống như là một cây búa lớn, nện vào đầu Leon, khiến cho hắn có cảm giác không thở ra hơi.

 

“Cố, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, xin lỗi tôi đi” Leon nhắc lại một lần nữa.

 

Cố Hoành mấp máy môi, xoay đầu lại nhìn, phát hiện những người ở trên thuyền đều đang nhìn mình.

 

“Xin lỗi” Leon quát lớn, cùng lúc với tiếng quát của Leon, ba chiếc chiến hạm ở phía xa đang chạy về phía bọn họ với tốc độ nhanh nhất.

 

Cố Hoành nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi chảy dọc hai bên tai và thái dương.

Đọc truyện chữ Full