DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 224

Chương 224:

 

Lâm Ngữ Lam đứng ở trong phòng bao, tức đến nỗi tim đập nhanh hơn, hôm nay là lần đầu tiên cô gặp bạn của Trương Thác, lại xảy ra chuyện như này! Trong lúc nóng giận, trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy.

 

*Vợ, đừng tức giận nữa, mau ngồi xuống đi.” Trương Thác nhìn bộ dạng cả người phát run của Lâm Ngữ Lam, liền an ủi một tiếng. Còn về lời nói của Chu Tử Du và Phó Đình, họ hoàn toàn không để trong lòng, chỉ cảm thấy đây là hai tên hề, đang làm trò đùa ở đây.

 

Lâm Ngữ Lam hít một hơi thật sâu cười xin lỗi với Bạch Trì và những người khác: “Thực sự xin lỗi, tôi…”

 

“Chị dâu! Chị đừng nói những lời như vậy, chị xin lỗi chúng tôi chính là tát vào mặt chúng tôi, nào, nào, uống một chén trước, uống một chén là chuyện gì cũng không sao.” Bạch trì nâng chén rượu.

 

Phần sau của bữa cơm, mặc dù mọi người đều cố gắng hết sức để điều chỉnh bầu không khí, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi thật sự khiến Lâm Ngữ Lam không vui nồi, dù sao cô cũng là chủ, cũng rất coi trọng bữa tối hôm nay, xảy ra chuyện thế này, thật khó loại bỏ khỏi lòng.

 

Mọi người đều nhìn thấy bộ dạng không hứng thú của Lâm Ngữ Lam.

 

Tóc đỏ ra hiệu với Feinberg, Feinberg gật đầu, bước ra khỏi phòng bao, gọi một cuộc điện thoại.

 

Đến cuối bữa ăn, Trương Thác cũng đề nghị, mọi người đều rời đi, gặp mặt nhau một ngày khác.

 

Lâm Ngữ Lam xin lỗi một lần nữa.

 

Rời khỏi khách sạn, Lâm Ngữ Lam đi bên cạnh Trương Thác, đầu cúi thấp xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự xấu hỗ: “Ông xã, em thực xin lỗi về chuyện hôm nay.”

 

“Nói gì vậy?” Trương Thác nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Ngữ Lam.

 

Động tác nắm tay này khiến cơ thể Lâm Ngữ Lam run lên, cô ngắng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh cũng đang nhìn mình, trên mặt mang theo ý cười.

 

“Ông xã, anh thật sự không trách em sao?” Lâm Ngữ Lam cần thận hỏi.

 

Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam bằng ánh mắt kỳ lạ: “Trách em? Tại sao lại trách em chứ, hôm nay mọi người đều ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ, anh còn muốn cám ơn em thay họ, em không biết đâu, vừa nãy tên nhóc Bạch Trì còn hâm mộ anh khi anh tìm được một người vợ tốt như này đấy.”

 

Lời khen thẳng thừng của Trương Thác làm cho khuôn mặt Lâm Ngữ Lam đỏ bừng lên, cô nhanh chóng quay đầu lại, đưa chân lên, chậm rãi tiến lên một bước: “Ông xã, Bạch Trì nói anh bỏ hút thuốc vì em, bọn họ cũng không dám tin.”

 

“Ha ha.” Trương Thác cười cười: “Có gì mà không tin chứ, vì em thì đừng nói đến bỏ hút thuốc, ngay cả bất cứ chuyện gì anh cũng làm cho em.”

 

Lâm Ngữ Lam đang từ từ đi về phía trước liền dừng lại, cô xoay người đứng đối diện với Trương Thác, bàn tay nhỏ bé của cô được Trương Thác nắm lấy, nắm ngược lại bàn tay to của Trương Thác, cô nhẹ nhàng nhón chân lên, đặt lên má Trương Thác một nụ hôn như chuồn chuồn lướt, sau đó buông tay Trương Thác ra xoay người bước về phía trước.

 

Nụ hôn này khiến Trương Thác phải mất vài giây mới phản ứng lại được, anh sờ lên má mình, vẫn còn lưu lại hương thơm của cô.

 

Nhìn thấy cô gái đã đi xa, trong lòng Trương Thác đầy sự vui sướng, cũng nhanh chóng chạy theo.

 

Ở phía bên kia, sau khi Chu Tử Du và chồng cô ta Phó Đình ăn uống no say liền bước ra khỏi khách sạn.

 

Lúc dùng bữa, trong đầu Phó Đình đều nghĩ đến hai cô gái xinh đẹp ngồi trong ghế lô của Trương Thác, có thể nói mỗi một người đều cực kỳ xinh đẹp.

 

Mặc dù những người đẹp mà Phó Đình đã chơi trước kia cũng không ít, nhưng loại cực phẩm khiến tim anh ta ngứa ngáy như này thì anh ta chưa bao giờ gặp.

 

Chu Tử Du mới uống được ba ly rượu thì mặt đã đỏ lên, cô ta ôm lấy cánh tay Phó Đình, ánh mắt dịu dàng, nũng nịu nói: “Ông xã, chúng ta mau đi tìm chỗ nghỉ ngơi đi, người ta sắp đợi không được rồi.”

 

Phó Đình nhìn dáng vẻ nũng nịu của Chu Tử Du mà nuốt nước miếng, mặc dù người phụ nữ này không thể so sánh với hai cô gái xinh đẹp kia về ngoại hình và dáng người, nhưng về phương diện đó cô ta lại cực kỳ giỏi.

 

Phó Đình ôm lấy Chu Tử Du, cũng không tìm nữa, trực tiếp quay trở lại khách sạn Tân Khải để đặt một căn phòng lớn.

 

“*ÒI Đây không phải là ông chủ Phó sao!” Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ trắng đi đến đối diện anh ta, nhìn Phó Đình với vẻ ngạc nhiên.

 

Phó Đình vừa nhìn thấy người phụ nữ này, tim anh ta liền đập nhanh, đây chẳng phải là cực phẩm mà anh ta vừa nhìn thấy trong ghé lô sao, nhìn cô ấy như vậy chắc là đặc biệt đợi mình đây?

 

Phó Đình mỉm cười hài lòng, cái chiêu này của mình lần nào cũng trúng, tuỳ tiện để lộ tài sản gia đình ra, những người phụ nữ này đều chủ động tặng tới cửa, nhìn dáng người cao ráo xinh đẹp, khuôn mặt hoàn mỹ của Vị Lai, Phó Đình nuốt nước miếng.

 

“Sao thế người đẹp, tìm tôi có chuyện gì?” Phó Đình làm ra vẻ hỏi, “Không có gì không có gù.” Vị Lai xua xua tay: “Chỉ là tình cờ gặp mà thôi.”

 

Tình cờ?

Đọc truyện chữ Full