DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Chương 58

Chương 58: Nỗi khổ riêng Ngón tay thon dài, chạm lên vết sẹo đó.

Một cảm giác được truyền đến từ da ngón tay, lồi lõm không bằng phẳng.

Khi vừa mới chạm lên vết sẹo đó, đầu ngón tay của Trầm Tu Cẩn như bị bỏng nhẹ một lúc.

“Cơ thể khiếm khuyết như thế, Trầm Tu Cẩn, cậu nói thật đi, sao cậu lại có thể ra tay được chứ?” Điện thoại vẫn chưa cúp máy, Bách Dục Hàng nửa đùa nửa thật hỏi.

Ở đầu dây bên này, người đàn ông giống như không nghe thầy Bách Dục Hàng nói, ngón tay trỏ của anh ấy, tỉ mỉ vuốt nhẹ lên cái vết sẹo gồ ghề ấy, đột nhiên, anh ấy làm một hành động kì quái, đặt cả bàn tay, che lên cái vết sẹo đó.

Nghiêm túc nhìn bàn tay của mình, cũng không biết rốt cuộc anh ấy đang nghiên cứu cái gì.

Vẫn đang nối điện thoại với Bách Dục Hàng, Bách Dục Hàng nghe trong điện thoại không thấy động tĩnh gì, đầu bên kia của điện thoại, thực sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi dường như chủ nhân của chiếc điện thoại, đã quên rằng phải cúp máy.

Nhưng, Bách Dục Hàng cũng không hề chủ động cúp máy, từ trên đầu giường câm lên một điếu thuốc, châm lửa, hơi hơi thơm mùi ni-cô-tin, lúc này, người đàn ông ở đầu dây bên kia, đột nhiên nói một cách kì lạ: “Còn dài hơn bàn tay của tớ.”

“Cái gì?” Bách Dục Hàng đơ người ra, nhưng ngay lập tức, vẫn kịp phản ứng, “Ồ, cái cậu nói là vết thương trên eo của cô ấy sao?”, rốt cuộc là bạn thân bao nhiêu năm, chỉ như này cũng có thể đoán được ra ý trong lời nói của Trâm Tu Cẩn.

“Còn dài hơn bàn tay của cậu à?” Bách Dục Hàng hút một hơi sâu, rôi nhả ra một làn khói trắng.

“Vậy thì có thể nói, kĩ thuật của bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy lúc đó rất kém, kém đến nỗi…

Ừm, nói như này đi, lúc tớ còn đang học vê Y, vào tiết thí nghiệm đầu tiên, tớ đã phải thực hiện ca phẫu thuật lấy quả thận ra khỏi mâu vật được lấy ra từ Formalin, nhưng vết mổ cũng không dài đến thế”

“Điều này nói lên cái gì?”

“Điều này nói lên, rất có thế… không, là chắc chắn, cái bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy, có lẽ là, đến cả giấy chứng nhận làm nghề Y cũng không có. Cậu biết kiếm đen không? Chính là kiểu đó”

Kiếm đen, là những người không có giấy chứng nhận làm nghề Y.

“Cậu chụp ảnh vết sẹo của cô ấy gửi cho tớ đi. Bách Dục Hàng lại nói.

Trầm Tu Cấn do dự một hồi, nhưng Bách Dục Hàng nói: “Nếu tớ nhìn thấy vết sẹo của cô ấy, chí ít có thể nhìn thấy những thứ mà cậu không nhìn ra, vả lại những chuyện thật sự tôn tại, nhưng lại bị che giấu đi. Cậu có muốn biết không?”

Bách Dục Hàng nhả ra một làn khói trắng: “Muốn biết, thì chụp rồi gửi qua đây”

Thực ra, anh ấy không cho rằng anh ấy có thể thuyết phục được Trầm Tu Cẩn, con người lạnh lùng cao ngạo như Trầm Tu Cẩn này, chí ít trưởng thành như vậy rồi, bản thân anh ấy cũng chưa từng thấy chuyện gì có thể thuyết phục được Bách Dục Hàng, lại khiến trong đầu anh ấy hiện ra một cảnh tượng tối tăm, người phụ nữ nó vùng vây, bị ép nằm trên bàn phẫu thuật… trái tim, đột nhiên co chặt lại!

“Rốt cuộc là ai.. “

“Rốt cuộc là ai, trong lòng cậu không phải đoán ra rồi sao?” Bách Dục Hàng trực tiếp ngắt lời Trầm Tu Cẩn: “Cậu không thể trách họ, lẽ nào cậu không biết, thái độ cậu đối với Giản Đồng, sự mong muốn mà cậu bộc lộ ra, đã quyết định cảnh ngộ của người phụ nữ đáng thương đó trong ba năm nay sao?”

Bách Dục Hàng hôm nay đã cố tình rẻ mồm rồi, “Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, cái vết sẹo mà hôm nay cậu nhìn thấy, có lẽ chỉ là một góc nhỏ đau khổ trong cuộc sống ba năm tù của Giản Đồng.

Lúc cô ấy vẫn còn là cô chủ của nhà họ Giản, cậu còn không biết cô ấy đã trải qua những gì sao, cô ấy bị nhốt ở một nơi không nhìn ra ngày hay đêm, cậu lại càng không cô ấy đã trải qua những gì trong ba năm nay, ba năm đó cô ấy đã sống như thế nào”

Khi những lời nói này được nói ra, Bách Dục Hàng cũng cứng đơ người lại, đột nhiên, có thể hiểu, Giản Đồng tự tin kiêu ngạo của lúc đó, biến thành bộ dạng tàn tạ như bậy giờ, đột nhiên, có chút hiểu ra được rồi.

Rồi lại nghĩ đến hôm nay ở trước mặt Giản Đồng, nói ra những lời khiến cô ấy thất vọng tự trách bản thân sao lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, bây giờ nghĩ lại, bản thân đang đứng để nói chuyện cũng không thấy đau lưng.

Lắc lắc đầu: “Lúc trước đến khám bệnh cho cô ấy, thực sự không mấy nghiêm trọng, tớ cũng không biết vì lí do gì, mà cô ấy đột nhiên lại ngất đi.

Nhưng tớ đề xuất, bây giờ cậu hãy đưa cô ấy đến bệnh viện, xảy ra những chuyện liên tiếp như đuối nước, sốt cao, rồi ngất, đừng nói đến cơ thể tàn tạ ốm yếu của cô ấy, kể cả có là một người sống khỏe mạnh bình thường, ai có thể chịu được những giày vò diễn ra liên tục như thế chứ.

Đưa cô ấy đến bệnh viện, với sức khỏe của cô ấy bây giờ, tốt nhất là nghỉ ngơi cho tốt.”

“Được, bây giờ tớ sẽ lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện”

“Vậy được, bây giờ tớ cũng sẽ đi đến bệnh viện”

Hai người nói xong, Trầm Tu Cẩn liền cúp máy.

Trầm Tu Cẩn đứng cạnh giường nhìn về người phụ nữ đang nằm đó, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời nói của Bách Dục Hàng: lẽ nào cậu không biết, thái độ cậu đối với Giản Đồng, sự mong muốn mà cậu bộc lộ ra, đã quyết định cảnh ngộ của người phụ nữ đáng thương đó trong ba năm nay sao?

Là như vậy sao?

Trong lòng anh ấy ngầm hiểu: chính là như vậy.

Nhưng lại không ngờ rằng, có một ngày, vào lúc nhìn thấy vết sẹo lồi lõm đó ở trên người của cô ấy, anh ấy muốn giết người.

Không hiểu nổi cái cảm giác hỗn loạn này, Trầm Tu Cẩn cong lưng chỉnh đốn lại quần áo cho người phụ nữ đang nằm trên giường, quay người lấy ra một cái áo khoác nỉ to rộng ở trong tủ quần áo, quấn chặt vào người cô ấy, lúc này, mới đột nhiên phát hiện, người bình thường nhìn bên ngoài có vẻ hơi mập mạp, thực ra bên trong đã gầy thành thế này.

Anh ấy cong lưng, ôm cô ấy vào trong lòng, những lúc Giản Đồng tỉnh, anh ấy toàn khiêng cô ấy lên, chỉ vào lúc cô ấy không biết gì, mới thể hiện ra cái ôm công chúa mà bao nhiêu người con gái mong ước.

Thang máy xuống đến tầng một, ting một tiếng, cửa mở ra.

Một người đàn ông tuấn tú có ngoại hình nổi bật, trong lòng đang ôm một người phụ nữ bé nhỏ, dưới hàng loạt ánh mắt tò mò, dòm ngó, ngưỡng mộ và ghen ty, vượt qua cái sảnh lễ tân xa hoa của Đông Hoàng, đôi chân thon dài, bước ra khỏi cửa.

Đọc truyện chữ Full