DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 93: Dạy tài nữ

Dịch giả: vicent
Biên dịch: Melly
Biên tập: Melly

Lâm Vãn Vinh trong lòng ngạc nhiên, Lạc lão đầu này, làm trò quỷ gì đây, ta tới là gặp ngươi chứ đâu phải tới gặp nữ nhân của ngươi, cho dù ngươi da mặt dày cũng không nên trắng trợn như vậy, bổn công tử là người đứng đắn mà.

- Nguyên lai Lạc tiểu thư cũng ở chỗ này.

Lâm Vãn Vinh cười mở lời:

- Không phải Lạc đại nhân gọi ta tới sao? Sao lại không thấy người đâu?

Lạc Ngưng gật gật đầu nói:

- Cha ta mới đi điều tra dưới đê, xin Lâm đại ca chờ trong chốc lát.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, liếc mắt nhìn chung quanh một vòng. Nguyên lai Lạc Mẫn hẹn hắn tới nơi này, là để dễ dàng xuống nhìn đê sông. Lúc này mùa đông đã đến, mùa này Trường Giang dần cạn nước, nước sông rút xuống rất nhiều, nhưng hai bên bờ vẫn còn lớp bùn nhão, thoáng nhìn cũng có thể thấy được di tích ác nghiệt của cơn lũ vừa qua.

Mấy ngàn bình dân bách tính, xắn ống quần, xuyên qua bùn bị bị ứ, vận chuyển bao cát. Có mấy ngàn người khác, tay cầm đủ loại công cụ đào xúc, hướng về khu đất của đê lớn, gia cố mở rộng đê.

Tình cảnh khiến cho Lâm Vãn Vinh thoáng liên tưởng đến tiền thế cũng thường xuyên duy tu thủy lợi, hắn sinh trưởng ở ven sông Hán, đối tầm quan trọng của thủy lợi hắn có nhận thức rất rõ. Nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng hắn đột ngột dấy lên một loại cảm giác thân thiết. Những người dân thường này, bọn họ tuy chỉ mặc giản dị, ăn trấu hỏng, nhưng trong mắt Lâm Vãn Vinh, bọn họ mới là thân nhân, so với cái bọn tài tử giai nhân chó má kia thì thân thiết hơn gấp bội lần.

Chỉ có điều lúc này trên đê lớn nhân số tuy không ít, nhưng công cụ lại lạc hậu, hiệu suất thấp kém, nếu lại phải nâng cao thêm thành đê, còn không biết phải tốn bao nhiêu thời gian nữa. Lâm Vãn Vinh nhìn cảnh này lòng có chút xót xa.

Lạc lão đầu gọi ta tới nơi này là vì cái gì vậy? Chẳng nhẽ muốn ta quyên bạc sao? Con bà nó, lão già này thật ra rất gian xảo, so ra cũng chẳng kém gì lão tử.

Nhìn Lạc Ngưng còn ở bên cạnh, Lâm Vãn Vinh hỏi:

- Lạc tiểu thư, nàng biết Lạc đại nhân ngài gọi ta đến làm gì không?

Lạc Ngưng thần bí cười:

- Đợi phụ thân về sẽ cùng huynh nói chuyện.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng cười thập phần bí hiểm, liền biết rằng nàng ta đã rõ sự tình. Ngó bộ dạng đắc ý của nàng ta, nhất định có hỏi nàng cũng sẽ không trả lời.

Hắn thở dài, cũng không đi cùng Lạc Ngưng nói chuyện nữa, bước lên trên đại đê. Tập trung nhìn lại mảnh đất này khiến cho lòng hắn nhất thời dấy lên cảm giác kích động.Ta cũng là người con của bên sông Trường Giang này, trong mắt hắn bỗng có chút ướt át.

Lạc Ngưng thấy hắn thần sắc kích động, vội vàng nhẹ nhàng hỏi:

- Lâm đại ca, chàng có chuyện gì vậy?

Lâm Vãn Vinh khịt mũi cười nói:

- Không có việc gì, chỉ là gió to, có phần khó chịu. Được rồi, Lạc tiểu thư nàng ở lại chỗ này làm gì?

- Ta và đồng môn của thư xã cùng tới đây.

Lạc Ngưng chỉ về phía sườn núi cao đằng xa, nơi đó bày một dãy bàn rất dài, trên mặt bàn bày ngay ngắn một cuộn giấy lớn và rất dài. Mỗi tài tử tài nữ của Kim Lăng thư xã đều mải múa bút, mực văng tung tóe. Trông dáng vẻ như vậy, tựa hồ như đang cùng vẽ một bộ họa quyển.

Những tráng đinh đang không ngừng tải bao cát qua lại bên cạnh chỗ này, nhưng dường như nhóm công tử tiểu thư này chẳng màng đến.

Trong đám người này một nữ tử thoạt nhìn rất bắt mắt, mặc một bộ công phục màu đỏ sậm lộ vẻ thanh tú yểu điệu, chính là Uyển Doanh. Bà nương này lại lợi dụng thời gian làm việc công chạy ra đây bon chen, thật là lãng phí lương thực của lão tử mà . Bất quá nàng mặc y phục bộ khoái này mang một vẻ đẹp hoang dã khó mà diễn tả bằng lời. Lâm Vãn Vinh âm thầm bình phẩm.

Hắn cũng thấy Hậu Dược Bạch và Vũ Văn Pha, hai người họ vận bút như bay, xung quanh vang lên tiếng khen hay nức nở. Uyển Doanh đứng ở bên cạnh Hậu Dược Bạch, không ngừng vỗ tay, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

Mẹ nó, dân chúng đổ mồ hôi như mưa, tận lực đắp đê, hộ vệ nha môn các ngươi ăn hưởng bổng lộc của quan gia nhưng các ngươi còn có tâm trí nhàn nhã đến đây thưởng thức nhạc họa. Con mẹ các ngươi, thực sự là ăn không lương mà. Lâm Vãn Vinh hừ mạnh một tiếng, thực sự hắn không thể tiếp tục nhìn cảnh những kẻ ăn trên ngồi tróc bá tánh này, liền nhẹ cất bước rời đi.

Lạc Ngưng dường như hiểu tâm sự của hắn,vội vàng kêu lên:

- Lâm đại ca, huynh chớ hiểu lầm, chúng ta cũng không phải đến đây du ngoạn.

Lâm Vãn Vinh cười nhạt:

- Lạc tiểu thư, các nàng làm cái gì thì có quan hệ với ta sao?

Lạc Ngưng nói:

- Lâm đại ca, còn nhớ ngày ấy chàng nói với ta về việc đấu giá từ thiện không, hiệu quả rất tốt, mọi người đều có hứng thú. Mấy ngày gần đây ngân lượng phòng lũ đã dùng hết, gia phụ buồn lo không yên. Ta liền nhớ tới phương pháp của huynh, nếu mọi người của thư xã cùng nhau tới đây làm một bộ chỉnh hà phong họa quyển ( tập tranh về việc phòng chống lũ trên sông), chẳng phải là xuất lực cho việc phong chống lũ lụt sao?

Bình tâm mà nói, Lạc Ngưng không hề yếu đuối, rất có chí hướng, trong đa số nữ tử thời này khó ai sánh được. Chỉ là làm việc quá lý tưởng hóa, đại khái cũng là bởi vì nàng cho tới bây giờ chưa từng nếm trải cuộc sống dân thường.

Lạc Ngưng nhìn Lâm Vãn Vinh không nói lời nào, nghĩ rằng hắn không tin lời mình nói, nhịn không được thở dài:

- Lâm đại ca, huynh đi theo ta xem rồi sẽ hiểu ngay.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Ta tin hay không, cũng đâu có quan hệ gì.

Lạc Ngưng tính tình rất cương quyết, đột nhiên kéo tay áo hắn đi thẳng tới chỗ thư xã. Từ khi Lạc Ngưng có nhận thức tới nay chưa bao giờ nàng thất thố đến vậy. Nghĩ đến thái độ của Lâm Vãn Vinh lần này quả thật đã kích thích rất sâu đậm tới nàng

Nhìn tính cách quật cường của tiểu nha đầu kia, Lâm Vãn Vinh trong lòng không nhịn được buồn cười, nhân tiện nói:

- Lạc tiểu thư, nàng nắm tay ta như vậy, sẽ làm cho mọi người hiểu lầm đó.

Lạc Ngưng đáp trả:

- Ta cùng huynh đường hoàng chính chính, không thẹn với lương tâm, sợ hiểu lầm cái gì?

Nếu nàng không sợ ta cũng không sợ, liền lập tức mặc cho nàng giữ chặt hắn, đi tới chỗ thư xã.

Mọi người nhìn Lạc Ngưng kéo Lâm Vãn Vinh tới thần sắc cũng bất đồng. Hậu Dược Bạch nhìn thấy vẻ mặt không vui, nữ tử Uyển Doanh kia lửa giận đùng đùng:

- Ngươi tới đây làm gì?

Lâm Vãn Vinh trong lòng thập phần căm tức, mẹ kiếp, ngươi nghĩ rằng ta muốn tới chỗ các ngươi à, nếu không phải bị người ta kéo mạnh quá, lão tử đâu có ở đâu chơi trò chim chuột với các ngươi. Nghe ngữ khí của tiểu nữ này không lọt tai, hắn cười hắc hắc:

- Hóa ra đây là nữ bổ đầu, tuần tra đê phòng như thế nào lại lên trên này, thật sự bội phục ngươi. À phải rồi, Uyển Doanh tiểu thư, con ngựa trắng của nàng đâu rồi?

Uyển Doanh hỏi:

- Ngươi tìm con ngựa trắng của ta làm gì?

Lâm Vãn Vinh đáp:

- Cũng không có gì, chỉ là tiểu Hắc nhà ta có chút nhớ nó.

Những lời này đầy ẩn ý, chỉ có người trong cuộc như nàng mới hiểu được. Uyển Doanh tiểu thư vừa thẹn vừa giận, biết là nói chuyện cùng hắn thì bản thân mình không thể chiếm được tiện nghi, liền hừ một tiếng không để ý đến hắn nữa.

Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật sâu, đứng giữa một đám người "cao nhã" hắn cảm thấy rất không tự nhiên, lão tử đường đường là một gia đinh như thế nào lại cùng ở một chỗ với đám người này? Thật sự danh phận bất xứng.

Hậu Dược Bạch hôm qua bị Lâm Vãn Vinh cho bẽ mặt. Vừa rồi lại thấy động tác của Lạc Ngưng ở phía xa trong lòng rất khó chịu. Đương nhiên hắn sẽ không đánh mất phong độ trước mặt mỹ nữ, liền nói với Lạc Ngưng:

- Lạc tiểu thư xem bức giang sơn viễn thiếu đồ của ta như thế nào?

Xa xa nhìn lại, phía trên bức tranh, núi xanh nguy nga, màu mực nhàn nhạt như ẩn như hiện. Đến khi nhìn xuống phía dưới, một hồ nước sâu, sóng biếc dập dìu, tùng bách một màu xanh thẫm, đỉnh núi trập trùng, lớp lớp sương khói nhè nhẹ bay lên, quả thật rất có chút ấn tượng. Hậu Dược Bạch không hổ là Kim Lăng đệ nhất tài tử, bút pháp dụng mực đã đến mức lão làng.

Lạc Ngưng gật gật đầu tán thưởng nói:

- Hậu công tử bút pháp thật sắc sảo. Dùng mực độc đáo, bức viễn thiếu đồ này thật sự phi phàm.

Hậu Dược Bạch có chút đắc ý liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, giả vờ khiêm tốn:

- Lạc tiểu thư quá khen rồi.

Lạc Ngưng không có để ý tới hắn, qua hỏi Lâm Vãn Vinh:

- Lâm đại ca , huynh nghĩ thế nào?

Chiếc bút chì dị thường của Lâm Vãn Vinh nàng đã từng nhìn thấy, nghe nói đó là đồ chuẩn bị để chuyên vẽ tranh, tự nhiên nàng cho rằng Lâm Vãn Vinh là đại hành gia trong nghề.

Lâm Vãn Vinh nhìn bộ dạng cao ngạo của Hậu Dược bạch bất đắc dĩ lắc đầu:

- Núi là núi tốt, sông là sông tốt.

Hắn nói tám chữ sau đó ngậm miệng không nói gì.

Uyển Doanh tiểu thư là một trong những kẻ sùng bái Hậu Dược Bạch, nghe vậy lập tức hỏi ngược:

- Lâm Tam, ngươi nói vậy là có ý gì?

Hậu Dược Bạch khinh thường nói:

- Lâm Tam, ý ngươi là bức họa của ta có vấn đề phải không?

Lạc Ngưng thấy Lâm Vãn Vinh không muốn trả lời, cố nài nỉ:

- Lâm đại ca,mời chàng chỉ giáo một phen.

- Chỉ thấy bút mực, chưa thấy núi sông.

Lâm Vãn Vinh lạnh nhạt đáp.

Đôi mắt đẹp của Lạc Ngưng sáng ngời tỉnh ngộ nói:

- Lâm đại ca, ta hiểu rồi, ý chàng là Hậu công tử vẽ tranh quá chú trọng kỹ xảo, ngược lại mất đi bản chất thuần phác tự nhiên của núi sông phải không?

Hậu Dược Bạch sắc mặt trắng bệch hắc giọng, hắn tự mình biết việc của mình. Vì bức họa hà sơn đồ này hắn đã hết sức sử dụng khả năng kỹ xảo, bút pháp đẹp sặc sỡ, thủ pháp dùng vô số lại bị Lâm Tam một lời chỉ rõ. Những lời này là do Lạc Ngưng nói ra, hắn không dám phản bác chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, rít trong miệng:

- Đồ độc mồm hại người.

Mẹ nó, vốn còn định cho tiểu tử nhà ngươi một chút mặt mũi, không nghĩ ngươi đáng đánh như vậy, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Lạc tiểu thư,nàng chỉ nói đúng một nửa. Làn gió của núi sông này, khí chất và lịch duyệt quá sức quyến rũ này. Phải là những kẻ đã nhìn thấy hết thiên hạ có hùng tâm mới có thể lĩnh hội được cảnh núi sông tráng mỹ rộng lớn này? Núi, sông dễ vẽ, chỉ khó vẽ giang sơn ( chơi chữ: họa hà họa sơn nan họa sơn hà ), từ cổ chí kim có lưu truyền đựợc bức sơn hà đồ nào đạt tới được mức đó chưa? Đó cũng vì đạo lý này.

Hậu Dược Bạch này cũng thật là xui xẻo, vốn dùng hết bản lãnh của mình để vẽ bức sơn hà đồ này, những tưởng làm cho Lạc Ngưng vui mừng, ai ngờ gặp phải khắc tinh Lâm Tam, mấy câu nói đều là đạo lý, lên tiếng mọi người đều hiểu được, hắn căn bản không có cơ hội phản bác.

Nhưng Uyển Doanh kia lại hừ một tiếng:

- Ngươi nói cho cùng thì sơn hà đồ tự nhiên khó vẽ, Hậu công tử đạt đến trình độ này đã là thiên hạ hiếm có rồi.

Lạc Ngưng đối với lời nói của Lâm Vãn Vinh tràn đầy cảm ngộ. trong lòng vừa động, giữ chặt hắn đi tới chỗ một bức họa khác, nói với Lâm Vãn Vinh:

- Lâm đại ca, chàng nhìn xem bức này như thế nào?

Thể hiện trên bức họa là phía trên đê sông, tình hình tu sửa thủy lợi, Trong bức họa có một lão giả mặc quần áo lam lũ, trên vai khiêng bao cát, đang muốn đi xuống lấp đi, ánh mắt nhìn kỹ nước sông cuồn cuộn, trong mắt hiện lên vẻ ưu tâm nồng đậm.

Bức họa này bút pháp tinh tế rất khéo rất giống. Vẻ mặt, động tác của nhân vật đều thập phần sống động, đặc biệt là tâm tình lo lắng buồn bã của lão giả này kích động nhìn về dòng nước lũ được lột tả trên tờ giấy, rất là sống động.

Từ ánh mắt của mọi người có thể thấy được mọi người đối với bức họa này đều thập phần tôn sùng, từ vẻ mặt, động tác của nhân vật đều bao hàm ngụ ý thập phần thâm thúy. Có thể nói đây là một tác phẩm ở đẳng cấp cao.

Lạc Ngưng khẩn trương nhìn Lâm Vãn Vinh, chờ câu trả lời thuyết phục của hắn.

Lâm Vãn Vinh nhìn bức họa này mỉm cười, ý kiến của hắn đơn giản mà trực tiếp, chỉ nói hai chữ:

- Bại bút!

Lạc Ngưng còn chưa nói gì thì Uyển Doanh tiểu thư đã nhảy dựng lên trước, kêu lên:

- Ngươi nói linh tinh cái gì đó, bức họa này rất tuyệt, mọi người chúng ta đều công nhận, ngay cả Tổng đốc đại nhân cũng tự mình khen thưởng.

Lâm Vãn Vinh trong lòng kỳ quái, chẳng nhẽ bức họa này là do Uyển Doanh tiểu thư vẽ? Không giống a, tiểu nữ này tính tình nóng như tiêu cay, làm sao có bút pháp tinh tế như vậy

Mặc kệ là ai vẽ, dù sao thì lời đều đã nói ra ngoài miệng rồi, Lâm Vãn Vinh cũng không sợ cô ta cười nói:

- Ta nói hắn là bại bút, tự nhiên có đạo lý của ta.

Lạc Ngưng mặt ửng đỏ nghiêm giọng:

- Lâm đại ca, xin huynh nói bức họa này bại bút ở chỗ nào?

Lâm Vãn Vinh thấy sắc mặt nàng bừng bừng, lộ vẻ xấu hổ, lại thấy nét vẻ rất tỷ mỹ, chắc hẳn là thủ bút của nữ nhân, trong lòng cả kinh, cái này không phải do Lạc tài nữ vẽ chứ?

Bên kia Uyển Doanh hừ nói:

- Lạc tỷ tỷ, hắn là người thích nói bậy, tự dưng phê bình bức họa của tỷ.

Nguyên lai thật sự là do Lạc Ngưng tiểu nữ này vẽ. Ngẫm lại, Lạc Ngưng được tôn làm Kim Lăng đệ nhất tài nữ, cũng tự coi mình là kẻ thanh cao hơn người, bây giờ dưới con mắt của bao nhiêu người khác bị Lâm Tam dùng " bại bút" hai chữ đơn giản để khái quát về bộ tác phẩm mà nàng tự hào, đả kích này to lớn ra sao, nàng không khóc thành tiếng đã là cống gắng lắm rồi

Lâm Vãn Vinh khóc hay cười cũng không xong, nha đầu ngươi sao không sớm nói, đối với Hậu công tử rắm chó kia ta còn có thể lưu lại thể diện huống chi là nàng. Bất quá Lạc Ngưng cá tính cao ngạo, nàng chính là không muốn bởi vì quan hệ của mình và Lâm Vãn Vinh mà ảnh hưởng tới cảm quan độc lập của hắn.

Nhìn Lạc Ngưng cắn chặt môi, sắc mặt đỏ bừng, Lâm Vãn Vinh thở dài miệng thầm cầu khẩn, hết rồi, hết chê tài tử rồi chê tài nữ, lão tử thật là đã bị con trâu bị đeo ách mà.

- Lâm đại ca cứ nói đừng ngại, Lạc Ngưng rất muốn được nghe huynh chỉ ra lỗi sai.

Lạc Ngưng kiên cường nói.

- Lạc tiểu thư, bức họa này của nàng, vô luận là đường nét, bút pháp, góc độ đều là thượng thừa.

Lâm Vãn Vinh cho cá ăn tảo trước, rồi đổi giọng nói:

- Bất quá, lại cũng có chút quá tưởng tượng.

Nhìn bộ dạng ngưng thần lắng nghe của mọi người, ngay cả Hậu Dược Bạch và Uyển Doanh đang hừ hừ tức giận cũng lắng nghe. Lâm Vãn Vinh diễn giải tiép:

- Nhìn người trên bức họa này, vị lão giả này quần áo lam lũ, vừa nhìn liền biết là dân chúng tầm thường đến ấm no cũng chưa được thỏa mãn, có đúng hay không?

Lạc Ngưng nhẹ nhàng gật đầu:

- Đúng vậy, ta muốn miêu tả một nguời dân tầm thường lo lắng về tình hình nước lũ.

Lâm Vãn Vinh than vãn:

- Lạc tiểu thư, xuất phát điểm của nàng thì tốt, nhưng nàng không biết lòng người, không biết dân chúng. Nàng đâu có phải chịu đựng sự gian khổ, căn bản là không rõ trong lòng dân chúng suy nghĩ gì. Dân chúng của Đại Hoa chúng ta, trung thực nhất, và cũng nói một cách dễ nghe nhất, chỉ cần nàng để cho bọn họ ăn no mặc ấm, cuộc sống vô lo, họ liền họp nhau coi nàng như phụ thân. Nhưng đồng thời, với thực tại của bọn họ, nếu ngay cả cơm áo vẫn chưa đủ, bọn họ phải lo tới chuyện khác làm gì. Vấn đề sinh tồn họ còn chưa biết làm sao, nàng cho rằng họ nghĩ suy về nước lũ sao. Lạc tiểu thư, nàng cho rằng họ là thánh nhân lo cho nước lo cho dân sao? Sai rồi, sai lầm quá xa rồi. Người có địa vị thấp, sinh tồn mới là nhu cầu lớn nhất, quốc gia cùng dân tộc, cách họ tới mười vạn tám ngàn dặm.

Tài tử, tài nữ ở đây hoàn toàn không có tiếng động, câm lặng không một lời phản biện, bọn họ đều chỉ biết cuộc sống công tử tiểu thư, sao có thể từng trải nghiệm qua hoàn cảnh của dân chúng cấp thấp. Tưởng rằng người trong thiên hạ đều như bọn họ, ăn no uống đủ, mọi việc đều vô sự, liền lo cho nước cho dân. Lâm Vãn Vinh diễn giải một phen khiến cho họ cứng lưỡi, nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn nói có lý.

Mọi người đều không nói gì, kể cả người xướng giọng phản đối Lâm Vãn Vinh từ trước đến nay là Uyển Doanh tiểu thư cũng có chút kính nể liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lâm Vãn Vinh tâm tình nặng trĩu, tựa như bị đè ép bởi vài tảng đá lớn, mấy loại công tử bột này, không chỉ có ở Đại Hoa vương triều mà ngay cả ở kiếp trước của hắn cũng nhìn thấy không ít. Thoát ly hiện thực, thoát ly quần chúng. Thật sự hảo huyền a.

Lạc Ngưng lấy bụng ta suy ra bụng người, ban đầu nàng cũng thật là kiêu ngạo tưởng rằng khi vẽ ra bức họa này, tài tử tài nữ chỉ còn biết ngợi khen,. Bây giờ suy nghĩ lại thực sự là đã sai rồi. Da bị thương tổn thì lông còn chỗ bám sao, bức họa này lập ý đã sai rồi, dùng hai từ bại bút đã là nhẹ, đây hoàn toàn là một thứ phế phẩm.

Lạc Ngưng hốc mắt đỏ lựng, gắng hết sức chế trụ nước mắt. Từ lúc nàng trưởng thành tới nay, bởi vì tài học xuất chúng hơn người, được xưng là Kim Lăng đệ nhất tài nữ, mặc dù cũng luôn cẩn thận khiêm nhường, nhưng trong lòng tự nhiên có điểm tự hào nho nhỏ. Lần nầy chính là lần nàng bị đả kích lớn nhất từ trước đến nay, tuy nàng kiên cường, trước mặt mọi người bị Lâm Vãn Vinh chê bai dù đã giảng giải cho thông suốt, lẽ nhiên cũng chịu ấm ức không ít.

- Nếu muốn vẽ nhân sinh, trước tiên phải vẽ lòng người.

Nhìn bộ dạng như sắp ứa nước mắt của Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh cảm khái thở dài, nói tiếp:

- Đừng khóc, đừng khóc, ta có phương pháp bổ cứu.

Lạc Ngưng lau khóe mắt, hừ nói:

- Ai khóc chứ? Ngươi có cách gì sửa nó.

Lâm Vãn Vinh lấy trong ngực ra một chiếc bút chì tự chế, cười nói:

- Phải dựa vào bảo bối này của ra rồi.

Cái bút chì này, ngoại trừ Lạc Ngưng ra, những người khác đều chưa thấy qua. Uyển Doanh tựa hồ quên cả sự bất đồng với Lâm Tam, mở miệng hỏi:

- Lâm Tam, đây là cái gì?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười đáp:

- Đây là một con ngựa đen cùng một con ngựa trắng sau khi yêu nhau một trăm năm hóa thành tro tàn, dùng tro cốt của chúng luyện chế mà thành, gọi là bút chì.

Uyển Doanh nhất thời sửng sốt, "a" nhẹ một tiếng, lập tức hiểu ra, đây chính là Lâm Tam chơi xỏ mình. Tên này thật là xấu xa, đến lúc này còn nghĩ ra chuyện đó, nàng gắt nhẹ một tiếng, không quay đầu nhìn hắn nhưng khóe mắt lại liếc nhìn động tác Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh cầm bút chì,nhẹ nhàng vẽ vài nét vào con mắt trong bức họa, lại thêm mấy đường lên trên mặt, liền vỗ tay nói:

- Lạc tiểu thư, nàng chiếu theo vết mờ của bút chì vẽ lại một lần đi.

Vết bút chì cực nhạt, mọi người liếc sơ vài lần cũng căn bản không phát hiện ra có cái gì cải biến, chỉ có Lạc Ngưng đã biết hắn không quen dùng bút lông. Bỗng nàng "a" nhẹ một tiếng, tay trái nắm cổ tay áo, tay phải vẽ theo theo nét mờ trên bàn, nét ấn ký được hiện rõ lên.

Lúc bắt đầu, nàng cũng không hiểu nhiều lắm nhưng càng vẽ càng ngạc nhiên, đến cuối cùng thần sắc bắt đầu hưng phấn, nét bút càng thêm tỷ mỹ, thật lâu sau mới ngừng bút vẽ, cao hứng kêu lên:

- Lâm đại ca, ta hiểu rồi.

Mọi người nhìn lại trên bàn đã thấy lão giả mặc quần áo lam lũ, trong mắt có chút u sầu, tất nhiên là đã phai nhạt đi rất nhiều, trên mặt lại thoáng hiện vài nét cười.

Nghĩ lại những lời mà Lâm Vãn Vinh vừa mới nói,mọi người có chút hiểu được. Dân chúng bần cùng trên đê sông này tuy là có chút khổ cực, nhưng chung qui là vẫn đủ cơm ăn, tự nhiên có nụ cười, trong mắt có ưu sầu cũng là lo lắng cho con đê khó chống lại được nước lũ. Đứng ở góc độ bọn họ để suy nghĩ, sợ rằng hằng năm hồng thủy đến thì hằng năm lại phải tu sửa đê điều.

Người cười mà trong mắt ứa lệ, đó là bức họa mà được miêu tả chân thật nhất.

Sự thật là Lâm Vãn Vinh đối với cách sửa sau này cũng không hài lòng lắm, dùng bút pháp để phác lại bức họa này chỉ có thể xem như khiên cưỡng thêm vào thôi .Nhưng những lời nói vừa rồi quá tàn nhẫn khiến cho Lạc Ngưng tiểu nữ kia xém rơi lệ, không thể làm gì hơn là cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.

Mọi người đều thở phào, nói thật nha, bức họa này của Lạc Ngưng, bút pháp kỹ thuật khoáng đãng tinh thâm, lại là cảm xúc mà họa nên, thật sự là khó làm được, nếu bị phế đi thì quá tiếc.Bây giờ được cứu trở lại, thật là một may mắn to lớn.

Uyển Doanh hừ một tiếng nói:

- Lâm Tam, ngươi đã chiếm được đại tiện nghi, mới vẻ một hai đường bút mà bức họa của Lạc tỷ tỷ coi như tính là có cống hiến của ngươi rồi.

Ta xỉu mất, một hai bút này là cả vấn đề, Đại tiểu thư nhà ngươi có bản lãnh thì sao không tới mà xem?

Hậu Dược Bạch tuy nhìn ra Lâm Tam có chút họa công, nhưng đối với cái cái bút chì kỹ xảo của hắn thì cười nhạt khịt mũi, thầm nghĩ gã gia hỏa kia cũng là kẻ tầm thường, bình họa thì đúng là cao thủ nhưng hội họa thủ pháp thì chỉ là hạng ngu ngơ, lần sau có cơ hội liền cùng hắn so tài về họa công.

Nơi này cũng chỉ có Lạc Ngưng hiểu được ý dụng của một hai nét bút này của Lâm Vãn Vinh. Đảo mắt liền thay đổi ý cảnh của một người. Bức họa này tính là do bản thân ta hoàn thành sao!? Lạc Ngưng trong lòng vừa khổ sở vừa xúc động, cộng với cả trăm phần cảm kích. Vội vàng chuyển thân chạy đi.

Uyển Doanh vội vàng kêu lên một tiếng:

- Lạc tỷ tỷ, tỷ chạy đi đâu vậy.

Lạc Ngưng dừng lại một chút nhưng không xoay người lại, dịu dàng nói:

- Uyển Doanh, các người cứ vẽ tiếp đi, ta ra chỗ này thư giãn, sẽ quay về ngay thôi.

Uyển Doanh tức giận liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nói:

- Đều là "chuyện tốt" do ngươi làm sao?

Lâm Vãn Vinh ngây ngốc thầm nghĩ, cái đó và ta có quan hệ gì chứ. Nhìn bộ dạng tức giận của Uyển Doanh, Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Lúc trước có một con ngựa trắng yêu một con ngựa đen…

- Ngươi muốn chết a…..

Uyển Doanh kia đúng là vua bạo lực, nghe hắn trêu chọc mình, liền phi một cước đá tới,vừa mạnh vừa nhanh, cũng là muốn dồn hắn vào chỗ chết, khó trách có thể làm nữ bộ khoái.

Lâm Vãn Vinh lại không muốn dây dưa cùng với nàng, co giò chạy thẳng, đi tới phía dưới đê lớn được vài bước, đang muốn tìm chỗ đi tiểu lại thấy một thân ảnh xinh đẹp kiều mị ngồi thẳng trên mặt đất, ngẩn người nhìn dòng sông đang cuồn cuộn chảy.

Không thể nào, bất quá chỉ phê bình vài câu thôi mà, tiểu nữ này cũng không nghĩ ra như vậy, muốn nhảy sông à? Lâm Vãn Vinh trong lòng kinh hãi vội vàng kêu lên:

- Lạc tiểu thư, không nên nhảy a….

Lạc Ngưng vừa quay đầu lại nhìn đã thấy Lâm Vãn Vinh chạy dồn dập tới, nàng nhoẻn miệng cười:

- Lâm đại ca, huynh nói cái gì vậy?

Lâm Vãn Vinh khuyên can:

- Lạc tiểu thư, nàng ngàn vạn lần không nên nhảy, vừa rồi ta chỉ là nói đùa với nàng, nàng không nên bỏ mặt sống chết nha.

Lạc Ngưng vừa thẹn vừa tức, buồn bực nói:

- Lâm đại ca, huynh nói cái gì đó, ta cứ tới nơi này là muốn nhảy sông sao?

- Thế thì tốt.

Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh:

- Chỉ cần không nhảy sông, mọi thứ đều có thể thương lượng.

Lạc Ngưng nghĩ người có đôi khi thông minh vô cùng, lúc thì đầu óc như cái rễ khô, thực sự không có biện pháp với hắn, liền lui ra phía sau vài bước cách xa mép sông một chút, cười nói:

- Bây giờ huynh yên tâm chưa.

Lâm Vãn Vinh không khách khí đặt mông ngồi bên cạnh nàng nói:

- Làm ta sợ muốn chết, nguyên lai nàng không nên nhảy xuống khúc sông kia. Lạc tiểu thư, ta nói với nàng cái này, nước Trường Giang vừa đục vừa dơ, muốn nhảy xuống thì ngàn vạn lần không nên chọn chỗ này. Huyền Vũ hồ nước trong vắt, phong cảnh lại hữu tình, nhảy hồ là thích hợp nhất.

Lạc Ngưng cười liếc mắt một cái đánh giá hắn, sẵng giọng:

- Lâm đại ca, huynh khuyên giải người ta như vậy sao?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:

- Khuyên giải? tại sao ta phải khuyên nàng, nàng là một nữ tử kiên cường, còn muốn có người khuyên giải sao?

Lạc Ngưng thần sắc buồn bả:

- Lâm đại ca, huynh nói sai rồi. Lần này ta thật sự hiểu được bản thân mình rất kém cỏi.

Không nên nha, bất quá đây chỉ là một đả kích nho nhỏ mà thôi, như thế nào khiến cho đại tài nữ này tâm ý nguội lạnh? Xem ra phải tăng cường giáo dục thật nhiều a.

Lạc Ngưng thở dài ngồi ở bên hắn, nhàn nhã nhìn làn nước sông nói:

- Trước kia, ta nghĩ bản thân cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông, ngay cả nam tử so với ta cũng không hơn, trong lòng rất là tự hào. Chính là sau khi thấy được câu đối ở Thực Vi Tiên, trong lòng ta liền bị đả kích, hôm qua những lời Lâm đại ca nói và hôm nay chỉ điểm về bức họa, mới để cho ta biết đến ta bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Ngay cả bầu trời có bao nhiêu tuổi rồi cũng không biết. Thành ra theo như lời của Lâm đại ca, ta thuở nhỏ sinh trưởng là người nhà quan, căn bản là không có tiếp xúc với dân chúng, kinh nghiệm và lịch duyệt đều thiếu một cách đáng thương, lại còn tự cao tự đại như vậy, bây giờ bản thân ta nghĩ có chút chán ghét chính mình.

Tiểu nữ này thật khéo tự trách chính mình, gặp phải ta tính là nàng xui xẻo rồi, bất quá phải bị roi vọt mới có tiến bộ, Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:

- Lạc tiểu thư, nàng là người thành khẩn lại có lòng thương người, mọi người thích nàng không kịp, như thế nào lai chán ghét nàng. Kiên trì theo đuổi ước mơ biết đâu đến lúc nào đó sẽ đạt được. Về phần lịch duyệt, cũng không cần vội, chờ nàng tuổi lớn một chút, nhiều kinh nghiệm một chút thì sẽ tự hiểu được sự tình.

Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn một cái:

- Lâm đại ca, ta nghĩ thật kỳ quái, tuổi huynh rõ ràng so với ta không lớn hơn bao nhiêu, nhưng vì sao hiểu được nhiều thứ như vậy, lại hiểu rõ lòng người như thế?

Vấn đề này đã không có cách trả lời nào khác, Lâm Vãn Vinh ra vẻ trịnh trọng:

- Kỳ thật ta cũng tự hỏi mình vấn đề này, câu hỏi này đối với cả một thiên tài như ta, thật sự cũng là một chuyện nan giải.

Lạc Ngưng sửng sốt trong giây lát mới nhận ra ý hài hước của hắn, che cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách:

- Lâm đại ca, huynh nói chuyện không có chút nào nghiêm chỉnh.

Lâm Vãn Vinh than vãn:

- Sự thật là vậy, ngoại trừ dùng từ thiên tài để hình dung ta, thật sự ta tìm không được những từ khác.

Lạc Ngưng nhẹ giọng nói:

- Ta cũng nghĩ như thế.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, cô gái này cũng học xong tính hài hước của ta, thật là có ý tứ a.

Lạc Ngưng trên mặt có chút bối rối ngồi không yên, đứng dậy nói:

- Lâm đại ca, ta đi vẽ tranh đây, huynh không cần lại theo ta nữa đâu,nếu không, ta lại muốn chết lần nữa đó.

Nàng nói xong bỏ chạy, tưởng tượng Lâm Vãn Vinh là quái thú hồng thủy vậy.

Chà, ta có đáng sợ như vậy không, nếu không phải ngươi mời ta, ta mới làm cho chán ghét. Nói nửa ngày, gần như đã quên chuyện tiểu tiện, đang định hành động, đã thấy bên cạnh đột nhiên hiện ra một " người bùn".

Trên mặt người này toàn là bùn đất, bước đi nhẹ nhàng, khuôn mặt có chút quen mắt,Lâm Vãn Vinh sửng sốt nói:

- Lạc đại nhân, làm sao ngài thành ra như vậy.

Đọc truyện chữ Full