DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 56: Thùy ngoan?

Dịch: mtq
Biên dịch,Biên tập: dester, zeuspnt

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu nói:

-Tiểu thư chớ có nhụt chí. Bốn câu đối này đều là tuyệt đối đã được lưu truyền ở quê ta cả ngàn năm rồi, qua bao nhiêu năm tháng, trải qua bao nhiêu triều đại, qua tay biết bao tài tử, nhưng không có mấy người có thể đối lại được đến công chỉnh cả. Hôm nay ta viết ra đây cũng chính là muốn xem thử xem các tài tử của chúng ta rốt cuộc có thể phá vỡ được quái quyển này không thôi.

Ngưng tỷ tỷ lắc đầu than rằng:

-Khắp thiên hạ này, những tài tử có thể đối lại được những câu đối đó e rằng khả ngộ bất khả cầu. Hôm nay thực sự Lâm đại ca đã cho ta thấy được cái gọi là thiên ngoại hữu thiên, vỗn dĩ ta học được chút thi ca thi vũ liền lầm tưởng rằng tài năng trong thiên hạ này cũng chỉ tương đương với ta mà thôi, hôm nay mới may mắn hiểu được rằng ta thật nông cạn quá mức, đa tạ Lâm đại ca đã thức tỉnh ta, tiểu nữ này thực cảm kích vô cùng.

Nàng vừa nói vừa đứng dậy, nhẹ nhàng cúi mình trước Lâm Vãn Vinh biểu thị sự cung kính.

Lâm Vãn Vinh vội nói:

-Xảo Xảo, mau đỡ Ngưng tiểu thư dậy. Tiểu thư quá lời rồi, những câu đối này có phải là do ta nghĩ ra đâu, ta chỉ ghi lại đây thôi mà, làm gì mà đến mức thức tỉnh ai đó được, tiểu thư khiêm tốn quá rồi.

Đổng Xảo Xảo đỡ tay Ngưng tiểu thư dậy nói:

-Đại ca biết nhiều thứ lắm, nếu tỷ muốn biết hết thì e rằng ba ngày ba đêm cũng không nghe hết được đâu. Ngưng tỷ tỷ, đến đây rồi còn phải khách sáo gì nữa chứ, có vấn đề gì cứ hỏi tự nhiên.

Ngưng tỷ tỷ gật gật đầu than vãn:

-Nếu có thể thì nhất định phải thỉnh giáo Lâm đại ca thật nhiều rồi.

Lâm Vãn Vinh nghe vậy mà thầm nổi da gà, trong lòng nghĩ ta mà phải nói chuyện thi từ ca phú với cô nương này thì thà về nhà ngồi điều phối nước hoa còn hơn.

Hắn vội cười ha ha. Bưng chén rượu lên nói:

-Hiếm có hôm nào mọi người tập trung vui vẻ như hôm nay, nào, chúng ta cùng cạn ly này, uống vì niềm vui hiếm có này.

Lạc Viễn và Đổng Thanh Sơn đều là những người tính tình hào phóng, nghe thấy Lâm Vãn Vinh nói vậy đều rất vui vẻ. Vị đại ca này là người tài hoa hơn người, lại dám làm dám chịu, đúng là một nhân vật đáng nể.

Ba người cùng uống cạn hết chén rượu rất vui, đến Đổng Xảo Xảo cũng uống cùng vài ngụm, rồi nở nụ cười đẹp như hoa thắm, nép mình vào cạnh Lâm Vãn Vinh.

Riêng Ngưng tỷ tỷ từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười rất tươi trên miệng, nhưng không uống chút rượu nào mà chỉ yên lặng quan sát mọi người vui vẻ nói chuyện.

Lâm Vãn Vinh thầm than trong lòng, ở đâu ra một cô nương có tính cách khó hiểu đến vậy chứ, điềm đạm và tĩnh lặng tựa nước hồ mùa thu, không tranh giành thị phi trần thế, lại có chút phong thái như một ẩn sĩ phong trần.

-Hôm nay có hứng, Thanh Sơn, Lạc Viễn, để đại ca dạy các đệ tửu lệnh (*) nha.

Lâm Vãn Vinh không để ý đến Ngưng tỷ tỷ đó nữa, liền kéo Thanh Sơn và Lạc Viễn lại nói:

-Con người phiêu dạt chốn Giang Tô, có ai lại không cầm đao kiếm, một đao chém chết ngươi này, còn đao kia chém chết ta luôn. Hé hé.

Đổng Thanh Sơn và Lạc Viễn đều rất hứng thú với câu tửu lệnh đó, vỗ tay và cười không ngớt. Đổng Xảo Xảo ngắm nhìn Lâm Vãn Vinh, trong lòng càng cảm thấy si mê hắn hơn, nàng thầm nghĩ, mọi điều về đại ca đều tuyệt vời và khác hẳn với tất cả mọi người nàng từng biết.

Ngưng tỷ tỷ cũng nhìn Lâm Vãn Vinh, chỉ mĩm cười, trong lòng không hề có một chút rung động gì.

Dùng xong tiệc rượu, Lâm Vãn Vinh cùng Xảo Xảo và Thanh Sơn bàn bạc đôi chút việc kinh doanh trong mấy ngày tới, hoàn thành được tất cả những dự định trong lòng. Lạc Viễn và Ngưng tỷ tỷ ngồi bên nói cũng chuyện vui vẻ như đã quen nhau từ lâu.

Lâm Vãn Vinh thấy Xảo Xảo dọn dẹp đồ ăn xuống lầu dưới liền chạy theo kéo tay nàng nói:

-Xảo Xảo, để ta giúp nàng.

-Đại ca.

Xảo Xảo vội ngăn lại:

-Đây là những việc của nữ nhi bọn muội, sao chàng có thể làm những việc nhỏ vặt này chứ.

Lâm Vãn Vinh dành lấy những đồ trên tay nàng đặt lên mặt bàn bên cạnh nói:

-Xảo Xảo, chẳng có gì phân biệt rạch ròi thế cả, ta thích nàng, vì vậy việc gì ta cũng đều có thể làm được hết.

Đổng Xảo Xảo nghe những lời đó trong lòng cảm động vô ngần, không kìm được dụi đầu vào ngực chàng, ngượng ngùng thỏ thẻ:

-Đại ca, Xảo Xảo yêu chàng tôn trọng chàng, vì chàng, việc gì muội cũng có thể cam tâm tình nguyện cả.

Lâm Vãn Vinh trống ngực đập thình thịch, không còn gì nghi ngờ nữa, chàng đã trúng độc của tiểu nha đầu Xảo Xảo đáng yêu này rồi. Hắn khẽ nâng cằm Xảo Xảo lên gần mình, Xảo Xảo ngượng đến đỏ bừng hai má, toàn thân run lên khe khẽ, nhưng lại không nỡ nhẫn tâm từ chối cử chỉ của hắn, chỉ khẽ khép bờ mi chờ đợi thời khắc tuyệt vời đến dần.

Xảo Xảo khẽ ư một tiếng, cảm giác như toàn thân mình như đang nóng bừng lên, Lâm Vãn Vinh ôm chặt lấy thân thể yêu kiều của nàng rồi khẽ cúi mình thơm vào đôi môi thơm nồng của nàng.

Toàn thân Xảo Xảo đều thật thơm, Lâm Vãn Vinh hôn mãi vào đôi môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cảm nhận cảm giác si mê đến ngất ngây.

Đổng Xảo Xảo toàn thân mềm nhũn, chỉ biết nép người vào trong lồng ngực hắn, mặc cho đầu lưỡi hắn tiến sâu vào trong miệng mình. Bàn tay hắn khiến toàn thân nàng như có một dòng điện chạy qua người, run lên khe khẽ.

-Đại ca…

Cảm thấy như có một luồng điện truyền đến, Xảo Xảo đã từng tiếp xúc thân mật với Lâm Vãn Vinh một lần nên nàng rất hiểu, lập tức tim nàng như đập loạn nhịp, vội vàng trốn mình trong lòng hắn không dám ngẩng đầu lên nữa.

Lâm Vãn Vinh luồn tay vào trong áo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng thon thả, Xảo Xảo toàn thân như có lửa, chỉ cảm thấy như mình rơi vào trong một dòng suối, một sức hấp dẫn kỳ lạ xâm chiếm khiến nàng phải run sợ rồi cũng khiến chính nàng phải tràn ngập khát vọng.

-Á…

Xảo Xảo khẽ kêu lên một tiếng, lại cũng chính là bàn tay đại ca đã luồn vào trong ngực mình khiến nàng giật nảy mình.

Xảo Xảo như bị điểm trúng mệnh môn không bằng, hơi thở trở lên nóng bỏng, mặt mày đỏ bừng bừng, vội vàng nhẹ nép chặt vào người đại ca không dám rời ra nhìn hắn nữa..

Lâm Vãn Vinh ôm chặt lấy Xảo Xảo, trong lòng chợt trỗi lên một ham muốn, liền thì thầm vào tai Xảo Xảo:

-Xảo Xảo, tối nay chúng ta nghiên cứu vài chuyện nha.

-Gì cơ?

Xảo Xảo run run hỏi lại.

-Nghiên cứu một số chuyện tương lai.

Lâm Vãn Vinh nói thản nhiên.

-Á.

Xảo Xảo giật nảy mình, mặt đỏ bừng bừng, cũng không biết lấy đâu sức mạnh thế, vội vàng đẩy mạnh chàng ra rồi chạy như bay xuống tầng dưới, vừa chạy vừa nói:

-Đại ca, muội là người của chàng, mãi mãi muội sẽ chờ chàng.

Lâm Vãn Vinh còn nấn ná ở tửu lâu đến tận tối, trong lòng vẫn băn khoăn chuyện với Đổng Xảo Xảo thì đột nhiên thấy có bóng người thấp thoáng phía xa, đó chính là Biểu thiếu gia.

Biểu thiếu gia vừa nhìn thấy Lâm Vãn Vinh thì mắt đã sáng lên như tìm thấy vị cứu tinh cho mình, vội vàng tiến đến nói:

-Lâm Tam, nhanh, nhanh thôi. Ngọc Nhược biểu muội tìm ngươi cả buổi rồi, nói là có việc cần bàn bạc với ngươi.

Ồ, tiểu nữu này rốt cuộc đã không giữ nỗi bình tĩnh rồi sao? Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

-Thiếu gia, ta phụng lệnh phu nhân, bây giờ đang phải đi cùng với Lạc công tử, làm gì có thời gian đi tìm đại tiểu thư để bàn bạc chuyện gì nữa cơ chứ.

Biểu thiếu gia hiếm hoi lắm mới có dịp lấy lòng đại tiểu thư, sao có thể dễ dàng buông tha cho Lâm Vãn Vinh như vậy được. Hắn vội kéo tay áo Lâm Vãn Vinh nói:

-Lâm Tam, muội muội của ta có vẻ rất lo lắng, ngươi mau nhanh đến đó đi, tính tình của muội ấy không tốt lắm đâu, ngươi cũng biết rồi mà, nếu dây vào muội ấy thì ngươi không biết sẽ gây ra những chuyện gì đâu.

Tính tình của nàng ta không tốt lắm? Tính tình của lão tử còn bạo như sấm nữa kìa. Thấy Quách Vô Thường khắp trán nhễ nhại mồ hôi, Lâm Vãn Vinh cũng có chút thương hại, bị một tiểu nữ hành hạ đến mức này, không biết nên vui hay nên buồn cho hắn đây.

Đuổi được Quách Vô Thường phải cúi đầu ủ rũ ra về thì trời cũng chẳng còn sớm nữa, Lâm Vãn Vinh liếc Xảo Xảo một cái. Đổng Xảo Xảo nhớ lại lời hắn nói lúc chiều, tim đập loạn lên, nghĩ thầm đại ca mà muốn cùng ta… thật thì… xấu hổ chết mất thôi.

Đang lo lắng thì đột nhiên Ngưng tỷ tỷ đến gần nói:

-Lâm đại ca, đêm nay ta có chuyện muốn tâm sự với Xảo Xảo, đại ca có trách gì không vậy?

Lâm Vãn Vinh nghĩ thầm, hôm nay thực không phải là một ngày đẹp, liền mỉm cười nhẹ, không trả lời Ngưng tỷ tỷ, chỉ kéo tay Xảo Xảo nói:

-Xảo Xảo, gần đây chắc nàng cũng vất vả nhiều rồi, chờ mấy hôm nữa rảnh rỗi ta lại đến thăm nàng vậy, đến lúc đó nàng đừng có trốn đi đâu đấy.

Đổng Xảo Xảo lại vừa ngượng ngùng vừa bịn rịn, khẽ vâng một tiếng, đôi má đào lại ửng hồng tươi tắn.

Đổng Xảo Xảo tiễn Lạc Viễn và Lâm Vãn Vinh về, đi được không bao xa thì thấy phía trước mặt có một đội người ngựa đang tiến đến, trong đó có một người cao cao đen đen và môt người rất khôi ngô tuấn tú nổi bật lên giữa đám đông.

Đổng Thanh Sơn vội vàng kéo kéo tay Lâm Vãn Vinh nói:

-Đại ca, kẻ đó chính là đương gia Ngô Chánh Hổ của Hắc Long hội.

Lâm Vãn Vinh ừ một tiếng, ánh mắt không hề hướng về Ngô Chánh Hổ mà hướng về người công tử lặng lẽ đi cạnh hắn.

Lạc Viễn cười lạnh lùng nói:

-Quả nhiên là tên họ Ngô này đang dựa vào bọn chúng.

Vị công tử đi bên cạnh Ngô Chánh Hổ chính là Trình Thụy Niên, kẻ đã từng có duyên gặp mặt cùng hắn ở Diệu Ngọc Phường.

Lâm Vãn Vinh quay sang Lạc Viễn nói:

-Huynh đệ, ta có một việc muốn hỏi đệ nhưng đệ nhất định phải nói thật với ta đó.

Lạc Viễn sửng sốt một chút rồi nói ngay:

-Đại ca, huynh nói gì vậy, lẽ nào đệ còn có gì phải giấu huynh hay sao?

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

-Đệ và tên Trình Thụy Niên này không phải chỉ có đơn giản là đã từng tranh phong với nhau thôi đúng không?

Lạc Viễn gật đầu nói:

-Đại ca, đệ cũng không giấu gì đại ca, đây cũng là việc có liên quan đến tình hình trong triều đình. Gia phụ đệ và tên Trình Đức đó đều làm quan trong triều, lẽ ra nên có hòa khí với nhau, thế nhưng tên Trình Đức vốn bản tính tham lam đã kết bè kéo đảng hòng mong tư lợi, hắn còn là tay sai dưới trướng của Thành vương gia.

Gia phụ không ưa hắn, đã từng cảnh cáo hắn vài lần nhưng hắn đều được Thành vương gia che chở. Cũng vì có chút thù hận với Trình Đức nên đệ cũng sinh ra bất hòa với tên Trình Thụy Niên này.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, đó chính là việc của phái hệ, nói là đơn giản nhưng thực ra vô cùng phức tạp, cũng vô cùng phiền phức. Tổng đốc Giang Tô Lạc Mẫn cùng với Trình Đức này tranh đấu đã lâu khó lòng hoá giải được, hai nhà bọn họ tự nhiên cũng thành tử địch của nhau.

Lâm Vãn Vinh lúc này mới yên tâm, nếu Lạc Viễn không quyết tâm cùng tên Trình Thụy Niên này đấu một trận tới cùng thì Lâm Vãn Vinh tất nhiên phải suy nghĩ một chút về quan hệ giữa Hồng Hưng hội và Hắc Long hội và điều chỉnh một chút sách lược phù hợp rồi.

-Tên Thành vương gia đó là người thế nào?

Lâm Vãn Vinh thực sự không hiểu rõ lắm về chuyện chốn quan trường của Đại Hoa, bây giờ lại gặp đúng người hiểu chuyện là Lạc Viễn này, tất nhiên là phải chuyên tâm thỉnh giáo một chút rồi.

-Đại Hoa tiên hoàng có ba người con, nhưng người con trưởng đã chết sớm nên chỉ còn lại đương kim hoàng thượng và Thành vương gia. Trước khi Hoàng thượng lên ngôi thì Thành vương gia nắm giữ công bộ và lại bộ, hoàng thượng thì nắm giữ hộ bộ và cấm vệ đại nội, tiên hoàng trước khi truyền ngôi từng do dự rất lâu. Thành vương gia được xưng là hiền vương, lễ hiền hạ sĩ, tay chân thuộc hạ nhiều không đếm nổi, vốn có tham vọng rất lớn, nhưng sau này không biết vì sao mà tiên hoàng lại truyền ngôi cho đương kim hoàng thượng bây giờ.

Lời Lạc Viễn nói đầy ẩn ý khiến Lâm Vãn Vinh đã hiểu rõ rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh việc đó, việc hoàng tử tranh ngôi xưa nay không phải là không có, vị Thành vương gia tất nhiên không thể nào đấu nổi với đương kim hoàng thượng bây giờ rồi.

-Vị Thành vương gia này quyền lực có lớn không?

Lâm Vãn Vinh nhíu mày hỏi thêm.

Lạc Viễn thở dài trả lời:

-Thành vương gia nắm giữ lại bộ nhiều năm, môn sinh rải khắp thiên hạ, quan lớn các tỉnh có đến hơn một phần ba là thuộc hạ của hắn, huynh nói xem như vậy thì thế lực của hắn có đủ lớn không?

Lâm Vãn Vinh chợt cũng thở dài nói:

-Thế lực của hắn càng lớn thì nguy hiểm lại càng nhiều. Đương kim hoàng thượng chắc hẳn là đang vô cùng để ý đến hắn, sợ rằng sẽ loạn đến mức không kiểm soát nổi nữa.

Lạc Viễn liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, thực sự đã nể phục nhãn thần vị đại ca này đến bội phần rồi, bây giờ lại thấy hắn thẳng thắn không kiêng kỵ gì với mình như vậy thì vô cùng cảm kích, liền chăp tay cười nói:

-Đại ca. huynh đối đãi với đệ như vậy, đệ thực vô cùng cảm kích.

Lâm Vãn Vinh nói với Đổng Thanh Sơn:

-Thanh Sơn, đệ không tiện gặp mặt bọn chúng vào lúc này, đệ cứ về trước đi, việc này cứ giao cho ta và Lạc Viễn lo liệu.

Đổng Thanh Sơn gật đầu rồi quay người rời đi.

Trình Thụy Niên lúc ấy cũng nhìn thấy Lâm Vãn Vinh và Lạc Viễn liền quay sang nói gì đó với tên Ngô Chánh Hổ bên cạnh rồi cả hai người cùng tiến lại gần phía bọn Lâm Vãn Vinh.

-Thụy Niên huynh, đúng là trái đất tròn.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt một cái, Lạc Viễn liền gật gật đầu, rồi cười hăm hở tiến lên chào hỏi trước.

Trình Thụy Niên nở một nụ cười âm hiểm nói:

-Lạc Viễn huynh, không ngờ huynh lại vui vẻ đến vậy, sao, hôm nay chưa đến Diệu Ngọc Phường nhắm chút rượu thơm sao?

Lạc Viễn lại cười lớn nói:

-Không có Thụy Niên huynh, tiểu đệ có đến chỗ yên hoa liễu hạng như vậy cũng thiếu chút thú vị rồi, hay là Trình huynh khi nào rảnh rỗi lại cùng tiểu đệ đi một phen xem sao?

Lâm Vãn Vinh đứng bên nghe Lạc Viễn và Trình Thụy Niên nói ba hoa trong lòng không khỏi cười thầm, thật không ngờ tên lạc xả (tên cùi bắp ^^) này lại còn có trò đấy nữa.

Trình Thụy Niên thấy Lâm Vãn Vinh đứng bên cạnh Lạc Viễn, mắt liền ánh lên một tia hung quang. Nhưng vì có Lạc Viễn đứng bên nên hắn không dám làm quá, đành phải quay sang nói với tên Ngô Chánh Hổ bên cạnh:

-Có một số tên nô tài cũng to gan lắm đó, không biết thân biết phận của mình còn dám quấy rối cả Tiên Nhi tiểu thư nữa kìa. Nếu ta mà gặp lại hắn một lần nữa thì không chừng chặt đứt chân hắn cũng nên.

Mẹ ngươi, Lâm Vãn Vinh chửi thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ tươi cười vui vẻ nói:

-Trình công tử nói thực đúng vô cùng, nếu có kẻ nào dám đi quấy rối Tần tiểu thư thì đúng là phải đập gãy cái chân chó của hắn mới hả giận.

Trình Thụy Niên ồ lên một tiếng, nhưng nghẹn họng không nói được gì, hắn đã gặp qua Tần Tiên Nhi nhiều lần, lần nào cũng bị đóng cửa không tiếp, còn tên gia đinh quèn này lại được đích thân tiểu thư dùng thiếp mời đến, như vậy kẻ quấy nhiễu Tần tiểu thư là ai thì đến cả kẻ mù cũng trông thấy rõ. Trình Thụy Niên ăn một vố đau, trong lòng tức tối, liếc nhìn Ngô Chánh Hổ một cái, Ngô Chánh Hổ liền hằm hằm lườm cảnh cáo Lâm Vãn Vinh nhưng không nói gì.

Đợi cho tên Trình Thụy Niên đi xa, Lạc Viễn mới nói:

-Đại ca, huynh bảo chúng ta nên làm gì bây giờ?

Trong mắt Lâm Vãn Vinh chợt lóe lên một tia ngoan sắc, nói:

-Đã dây vào bọn chúng thì không có cách nào thoát ra được đâu, tiểu Lạc, nếu đệ tin đại ca thì hãy nghe đại ca nói một câu.

-Đại ca cứ dạy.

Lạc Viễn vội nói.

-Nếu tên Trình Thụy Niên này không đụng đến ta thì thôi, nếu hắn dám ra tay, thì chúng ta tuyệt đối không thể nể tình được, đến lúc cần, thậm chí phải tiên hạ thủ vi cường. Tiểu Lạc, đấu tranh bang phái như thế này, điều tối kỵ nhất là mềm tay mềm lòng, nếu chờ đến lúc hắn làm hại đến người thân của ta rồi mới ra tay thì e rằng đã muộn.

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng hừ một tiếng.

Lạc Viễn là người thông minh, nghe vậy liền gật đầu nói:

-Đại ca nói rất đúng, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, nếu chủ động ra tay trước lại có thể thu được kết quả không ngờ đấy.

Rồi hắn trừng mắt, cắn răng nói:

-Có một câu nói rất chí lý, xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương, nếu tên ngu ngốc Trình Thụy Niên dám giở trò gì thì chi bằng chúng ta trực tiếp…

Hắn lấy tay vệt ngang trên cổ một nhát, ánh mắt lóe lên một tia vô cùng đáng sợ

Lâm Vãn Vinh nghe mà giật nảy mình. Trời, tên Lạc Viễn này cũng thật ác độc không ngờ nha.

Kỳ thực mà nói thì bản thân Lâm Vãn Vinh và tên Trình Thụy Niên này không thù không oán, chỉ vì bọn Thanh Sơn và Hắc Long hội đối đầu với nhau, mà Hắc Long hội lại đứng sau lưng và được tên Trình Thụy Niên này che chở, hơn nữa Lạc Viễn bây giờ cũng là huynh đệ trong hội, hắn lại có mối thâm thù với Trình Thụy Niên, Lâm Vãn Vinh tất nhiên phải nhiệt tình giúp đỡ huynh đệ mình rồi, vì vậy hắn mới bắt đầu lên kế hoạch đối phó với tên Trình Thụy Niên đó. Trên thực tế thì Trình Thụy Niên có lẽ cũng không thể ngờ được rằng một tên gia đinh quèn của Tiêu gia mà hắn vốn khinh rẻ vô cùng, lại đang ngấm ngầm tìm cách đối phó lại với hắn.

Còn tên Lạc Viễn này, bình thường thoạt nhìn trông có vẻ tử tế vô hại, không ngờ dính vào thù oán lại có thần sắc kinh người đến vậy, Lâm Vãn Vinh khẽ suýt xoa trong lòng.

Tên Đô chỉ huy sứ Trình Đức này tương đương với cấp một tư lệnh phân khu, phụ thân Lạc Viễn lại là tổng đốc Giang Tô, đứng đầu cả một tỉnh, nếu hai bên mà đấu đá nhau thì thật là hay ho phải biết. Mặt khác mà nói, mâu thuẫn giữa Lạc Mẫn và Trình Đức lại càng trở nên xấu đến không ngờ.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nói mông lung:

-Ta chưa nghe thấy gì, ta chưa nghe thấy gì đâu nhé.

Rồi đột nhiên đổi giọng nói:

-Đệ hãy nói rõ chuyện này cho Thanh Sơn biết, chú ý một chút đến động tĩnh của bọn chúng, nhưng khi mọi chuyện xảy ra thì cũng tuyệt đối không ai được làm bừa.

Lạc Viễn gật đầu nói:

-Đại ca, huynh yên tâm, đệ biết phải làm thế nào mà.

Tên tiểu tử Lạc Viễn này từ nhỏ đã được sinh ra trong chốn quan trường, tuy thường ngày trông chẳng chút gì uy nghiêm nhưng thực không ngờ khi bắt đầu mưu quyền thì lại có thể lợi hại đến vậy.

Lâm Vãn Vinh nghĩ thầm, không hiểu Lạc Mẫn rốt cuộc là người như thế nào mà có thể dạy dỗ nên một nhi tử như Lạc Viễn. Nhưng có thêm sự trợ giúp của Lạc Viễn thì Lâm Vãn Vinh lại càng thêm phần yên tâm, chưa nói gì đến tài trí hơn người của hắn, chỉ đơn giản nói về chỗ dựa sau lưng hắn cũng có thể yên chí có cơ hội bất bại rồi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết lúc này phải là Lạc Mẫn không được thoái vị. Còn về sự ủng hộ của Lạc Mẫn với mình và với Hồng Hưng thì hắn không lo, hắn tự tin vào phán đoán của mình, tên Lạc Viễn này sau này chắc chắn là một chỗ dựa tốt cho mình rồi.

Hai người đi một lúc thì Lạc Viễn đột nhiên cười nói:

-Đại ca, có chuyện này suýt nữa thì quên. Ngày mười lăm tháng này là ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của tổ mẫu đại nhân của đệ, gia phụ tổ chức một yến tiệc lớn mừng thọ cho người, mời đại ca lúc đó nhất định phải đến tham dự nhé. Ta sẽ dẫn đại ca gặp mặt gia phụ, tự tự gia thường.

Lâm Vãn Vinh bất ngờ cười nói:

-Tiểu Lạc, đệ đừng quên thân phận hiện giờ của ta, ta chỉ là một tên hạ nhân của Tiêu gia mà thôi, làm sao có tư cách đến bái thọ lệnh tổ chứ?

Lạc Viễn cười lớn nói:

-Đại ca quá khiêm nhường rồi, thực ra đệ cũng đã mời Quách công tử và đại tiểu thư Tiêu gia rồi, hơn nữa đã đặc ý nhắc đến đại ca huynh, tin chắc rằng đến lúc ấy huynh có không đến cũng không được nữa rồi.

Lâm Vãn Vinh cười lớn nói:

-Hóa ra đệ sớm đã có kế hoạch cả rồi à, đã vậy thì ta cung kính không bằng tuân lệnh rồi.

Khi về đến sân nhà mình thì sắc trời cũng ngả tối, hôm nay chàng uống một ít rượu nên muốn về sớm một chút. Bước vào trong viên môn đã thấy bóng một nữ nhi đang ngồi chờ ở đó từ bao giờ rồi.

-----------------------

Chú thích:

* Tửu lệnh – là trò chơi trong khi uống rượu: bao gồm ba loại khác nhau: nhã lệnh, thông lệnh và trù lệnh. Thời xưa, khi văn nhân uống rượu để thêm hứng viết văn, làm thơ, họ không đánh đố bằng tay mà dùng một hình thức khác gọi là nhã lệnh, đòi hỏi người tham dự phải tinh thông tứ thư, ngũ kinh, am tường sử sách. Trù lệnh là rút những cái thẻ trên có viết một câu thơ, một đoạn văn rút ra từ một cuốn tiểu thuyết, một vở kịch, hay một danh ngôn và người rút phải đoán được là ở đâu. Người đó lại phải ngâm đọc, hay có khi phải thủ diễn vai trò của câu đó. Thông lệnh gồm những trò thông dụng kể cả đánh tay (hoa quyền), đổ hột xúc xắc (xí ngầu), gõ trống ...

Đọc truyện chữ Full