DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1864: Mang ơn

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một khả năng, đó là trước đó lão ta đã nói mình gặp phải tử kiếp, cho dù thế nào cũng khó thoát kiếp số, nên lão3muốn nhờ vào trận pháp phong thủy của thôn Nhạn Lai để giúp mình độ kiếp.

Mặc dù tôi không rõ tình huống cụ thể trong chuyện này, nhưng tôi đoán Hoàng Cần Thần1cũng muốn thoát khỏi nỗi khổ luân hồi giống chú họ tôi năm đó, nhưng chỉ khác cái cách mà lão đã chọn mà thôi. Nếu người lần này Ngô Triệu Hải tìm8không phải chúng tôi, có lẽ mười mấy, hai mươi năm sau, không biết Hoàng Cần Thần sẽ mượn khí âm tà trong trận để luyện hóa thành thứ quái quỷ gì nữa.

Chỉ9tiếc lần này bọn chúng tính toán không thành công, tìm nhầm mấy kẻ khó chơi là chúng tôi, lừa gạt, dụ dỗ thể nào cũng không tự nguyện mắc lừa, cuối cùng7còn hủy luôn cả địa mạch đầu rồng... Ngay lúc tôi còn đang suy nghĩ lung tung, chiếc xe đã đi đến chân núi, sau khi chiếc xe việt dã đi trước chặn một chiếc xe buýt du lịch, chú Lê và Đàm Lỗi đã đi lên đó. Tôi nhìn chiếc xe buýt đầy khách du lịch biến mất trước mắt rồi mới buông bỏ sự lo lắng trong lòng.

Trên đường trở về, tôi trò chuyện vớ vẩn vài câu với người đang áp giải mình: “Mấy người làm thế nào bắt được Lê đại sư? Bên cạnh ông ấy có một ông già cũng rất lợi hại đó...” Người thôn dân trẻ tuổi phụ trách áp giải tôi nói bằng giọng đắc ý: “Lão già đó thấy tình thế không ổn là lập tức chạy ngay vào rừng! Lợi hại cái rắm!” Tôi cười thầm trong lòng, cảm thấy đây đúng là phong cách của chú họ, nhưng chú chạy được cũng tốt, dù sao chú họ không phải đèn cạn dầu, kể cả cuối cùng chú không cứu được tôi nhưng chắc chắn sẽ không để mấy người Ngô Triệu Hải dễ chịu.

Trong lúc nói chuyện chúng tôi đã về đến thôn Nhạn Lai, tôi đã đói đến mức bụng lép kẹp, thể là câu đầu tiên tôi nói khi gặp Ngô Triệu Hải là: “Tôi đói...”

Ngô Triệu Hải không nói thêm câu nào mà sai người chuẩn bị một bàn cơm thịnh soạn cho tôi, xem ra bọn họ cũng cảm thấy không thể để tôi bụng đói lên đường! Sau khi ăn uống no đủ, bọn họ để tôi ngủ một giấc trong từ đường, lúc đó tôi cũng thả lỏng, thầm nghĩ có thể ngủ thì cứ ngủ! Dù sao cũng đã vật vã cả đêm. Không ngờ giấc ngủ này ngủ đến tận lúc mặt trời sắp lặn, theo ý của Ngô Triệu Hải thì tại một canh giờ nào đó tối nay, bọn họ sẽ đưa tôi đến chỗ gốc gây thông. Sau khi tỉnh ngủ, tôi yêu cầu ra ngoài vận động một chút, nhưng tay thôn dân phụ trách canh giữ tôi lại chỉ đồng ý tôi đi dạo trong từ đường.

Tôi thấy bực mình! Từ đường thì từ đường vậy! Thế là tôi chắp tay đi dạo đến sảnh chính nơi thờ cúng bài vị tổ tiên nhà họ Ngô, khi đến tôi thấy Ngô Triệu Hải đang dùng con dao nhỏ tự khắc cái gì đó lên tấm “Bài vị không có chữ” kia.

Thấy tôi đến, lão vẫy tay và nói: “Tôi đang khắc tên cậu, người nhà họ Ngô luôn biết ơn, việc cậu hy sinh cho chúng tôi sẽ vĩnh viễn có người nhớ kĩ...” Tôi hừ nhẹ một tiếng nhưng cũng không đi qua xem lão khắc chữ mà ung dung đi đến chỗ đặt gia phả, tiếp đó tiện tay cầm cuốn gia phả được phủ bằng vải đỏ lên, ngay lập tức âm thanh chói tai lại vang lên trong đầu tôi!

Người đàn ông máu me đầy mặt lúc trước lại xuất hiện lần nữa và vẫn nói những lời như cũ, nhưng lần này tôi đã nhìn rõ ràng người này không phải Hoàng Cẩn Thần! Lúc trước chúng tôi nhận định người này là Hoàng Cẩn Thần vào mười mấy năm trước đã lấp mắt trận, hơn nữa lần đầu tiên gặp Hoàng Cẩn Thần thì lão ta lại cố tình biến thành dáng vẻ của chú Lê để lừa gạt tôi, cho nên từ đầu đến cuối tôi chưa từng hoài nghi tàn hồn này không phải Hoàng Cẩn Thần. Nhưng khi nhìn thấy tàn hồn trên gia phả một lần nữa, tôi lại phát hiện hắn không phải Hoàng Cẩn Thần, mà là một người đàn ông có cùng độ tuổi...

“Ông là ai?” Tôi cố chịu đựng âm thanh chói tai trong đầu, run giọng hỏi.

Những người đàn ông mặt đầy máu này vẫn không ngừng lặp lại câu nói đó: “Mau rời khỏi chỗ này...”

Tôi hiểu ngay đây là một tia chấp niệm người đó lưu lại trên gia phả, không có giá trị gì, nhưng thân phận của hắn lại làm tôi hứng thú, bởi vì người này chắc chắn không phải tự nguyện bị lấp vào mắt trận.

Lúc tôi phục hồi tinh thần, cuốn gia phả nhà họ Ngô đã bị người khác đoạt lại, chắc do tôi cầm cuốn gia phả rồi không ngừng hỏi ông là ai, ông là ai... khiến cho Ngô Triệu Hải cũng phải ngơ ngác, vì thế khi tôi tỉnh táo lại thì thấy lão ta đang nhìn chằm chằm vào tôi đầy nghi ngờ.

Tôi thầm nghĩ dù sao cũng đã vạch mặt nên chẳng có gì không thể nói được, thế là tôi bèn chỉ vào cuốn gia phả và nói: “Trên này có tàn hồn của một người đã chết, oán khí rất nặng... Không biết là ai trong số những người trên bài vi?”

Ngô Triệu Hải nhướng mày, sau đó cúi đầu nhìn bài vị chưa khắc xong trong tay giống như đang nhớ lại phải chăng có tồn tại một người như thế...

Một lát sau, Ngô Triệu Hải mới trầm giọng nói: “Tôi đã từng nghe cha tôi kể, trong số hai mươi mấy vị tổ tiên lập vào mắt trận, đúng là có một vị vô cùng khó nhằn, cho dù thân thể đã chết cũng không chịu bị luyện hóa giống như những người khác. Cuối cùng tộc trưởng nhà họ Ngô lúc đó phải bỏ ra nhiều tiền để mua một sợi xích khóa hồn từ âm sai về, nhờ vào nó mới hoàn toàn khóa được hắn.”

Tôi gật đầu: “Đúng là có nhân vật như vậy, tôi bị mấy lời nói dối của các người xoay vòng vòng nên không biết đâu là thật đâu là giả nữa... Nhưng tại sao trước đó tôi không nhìn thấy hắn trong mắt trận?”

Lúc này Ngô Triệu Hải mới than nhẹ: “Ai biết được? Âm hồn kiêu ngạo không nghe lời đó chắc đã bị trận pháp nuốt hết rồi! Âm hồn không bị trận pháp phong thủy sử dụng chỉ có kết cục là bị nuốt và biến thành một bộ phận của trận pháp.”

Tôi còn muốn hỏi thêm vài điều nữa nhưng Ngô Triệu Hải nhìn thoáng qua đồng hồ rồi mở miệng: “Đã gần đến giờ rồi, cũng nên chuẩn bị đưa cậu lên núi!”

Tôi bị ép đưa ra khỏi từ đường, Ngô Vũ đang chỉ huy một chiếc cần cẩu từ từ đi về hướng Vọng Nhạn Đài, chắc là muốn nhấc tảng đá đang cắt ngang khe núi ra. Sau khi Ngô Vũ nhìn thấy tôi, anh ta do dự một chút rồi đi tới... Thật ra tôi có thể nhận ra trong mắt anh ta đầy vẻ áy náy, cho nên trước đó anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi lạnh lùng nhìn Ngô Vũ đi tới để xem anh ta muốn làm gì. Nhưng ngoài dự liệu của tôi là, tên này trực tiếp đi ra phía sau rồi nắm chặt lấy sợi dây trói và bảo: “Cái tên này gian xảo lắm, nhất định phải trói thật chắc mới được...”

Đọc truyện chữ Full