DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1671: D y thừng bị đứt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chạm đáy rồi?” Tôi khẩn trương nói.

Những người khác nhanh chóng đi đến bên miệng hố nhìn xuống, tiếp đó ba sợi dây còn lại cũng lần lượt dừng lại

Trước đó khi bọn họ bắt đầu xuống đã nói rõ, lần này xuống chỉ để khảo sát sơ bộ, cho nên bọn họ không ai được thảo dây thừng bảo hiểm

Làm như vậy chủ yếu cũng là vì cân nhắc đến sự an toàn của bọn họ, dù sao không ai nói chắc được tình hình bên dưới...

Sau khi xuống đến đáy, bọn họ bắt đầu di chuyển thăm dò xung quanh, dây thừng lại từ từ bị kéo xuống động..

Mặc dù trong bộ đàm đều là tạp âm, nhưng từ trên này lắng nghe vẫn có thể nghe ra hình như bọn họ đang3nói cái gì đó

Tôi đã định đứng ở miệng động hỗ to một tiếng gọi bọn họ, nhưng sợ trong không gian dài hẹp của hố trời sẽ tạo ra trạng thái cộng hưởng âm thanh, khiến họ sẽ càng khó chịu hơn.

Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, người phía dưới vẫn mãi không phát tín hiệu kéo lên, không biết mấy người kia phát hiện thứ gì ở dưới đó mà khiến bọn họ lưu luyến quên cả đường về như vậy

Thật ra trên người họ đều mang theo thiết bị ghi hình, có thể quay lại đại khái những thứ bên dưới, sau đó quay về sẽ xem lại cẩn thận

Tôi thực sự không muốn bọn họ ở dưới đó quá lâu, còn chúng tôi ở trên này chỉ0biết lo lắng suông.

Tôi nhìn đồng hồ, bọn họ đã chạm đáy được ba mươi phút rồi, diện tích bên dưới không quá rộng, lẽ ra bọn họ chỉ đi quanh một vòng là hết rồi, đâu cần phải ở dưới đó lâu như vậy.

Cuối cùng tôi thực sự không đợi được nữa, đi đến bên miệng hổ lắc lắc sợi dây thừng bảo hiểm của Đinh Nhất, muốn nhắc anh ta nên đi lên thôi! Nhưng vừa lay sợi dây, tim tôi lập tức thắt lại, trọng lượng của dây thừng không đúng, đầu kia chắc chắn không buộc vào người Đinh Nhất.

Tôi lập tức bảo mấy người trong đội kéo dây bảo hiểm của những người khác xem thử, kết quả sắc mặt bọn họ đều sâm xuống, sau đó họ lắc đầu,5nói: “Bọn họ đã tháo dây bảo hiểm.”

Tôi không nhịn được chửi thầm! Trong lòng không hiểu sao những người này không thể khiến chúng tôi bớt lo lắng chứ? Không phải đã nói không được tháo dây bảo hiểm ra rồi à? Tại sao tất cả đều không nghe lời như vậy nhỉ? Còn cả Đinh Nhất nữa, lúc đầu tôi cho rằng có anh ta đi cùng thì sẽ không có chuyện như thế này xảy ra, nhưng sao đến ngay cả anh ta mà cũng tháo dây bảo hiểm chứ.

Không đúng..

nhất định là đã có chuyện xảy ra, nếu không Đinh Nhất sẽ không bao giờ làm chuyện không đáng tin cậy như thế

Trong lúc tôi vẫn đang lo lắng thì đột nhiên nghe thấy một người trong đội hét lớn: “Có4phản ứng, mau kéo dây thừng!”

Tôi nhìn lại, phát hiện trong bốn sợi dây thừng đang có một sợi bị kéo mạnh xuống dưới, giống như đang thúc giục người bên trên nhanh chóng kéo lên, còn ba sợi dây khác thì không có phản ứng gì

Tôi nhìn vị trí của sợi dây thừng kia, không phải là dây của Đinh Nhất

Sau đó hai người khác đi đến hỗ trợ, ba người bọn họ cùng nhau kéo sợi dây thừng, nhanh chóng kéo người đồng đội bên dưới lên miệng hổ..

Không ngờ mới kéo được một lát, sợi dây thừng đang kéo căng bỗng nhiên buông lỏng, ba người đang cố hết sức kéo dây bị ngã ngửa lăn ra trên đất.

“Dây thừng bị đứt rồi...” Một người hốt hoảng nói.

Tôi ra hiệu cho bọn9họ đừng hoảng, sau đó nói một giả thiết: “Có khi nào khi nãy mọi người hiểu nhầm ý của người bên dưới, anh ta không phải ra hiệu cho các anh kéo anh ta lên, nên trong tình huống cấp bách mới cắt dây bảo hiểm không?”

Một người trong nhóm hoang mang nói: “Nhưng trước khi họ đi xuống đã nói rõ ràng, nếu như bộ đàm không liên lạc được, thì bọn họ sẽ dùng cách kéo dây thừng để nhắc nhở chúng ta kéo bọn họ lên mà.”

Hoàn toàn chính xác..

Nếu là kế hoạch được định trước thì không thể lâm thời thay đổi được, cho nên nhất định bọn họ đã xảy ra chuyện ở dưới đó

Lúc này tôi không khỏi nhớ đến khuôn mặt xuất hiện trong đoạn video kia, xem ra đúng là sợ chuyện gì thì xảy ra chuyện đó rồi!

Thời gian lại trôi qua thêm hai mươi phút nữa, những người bên dưới vẫn không có động tĩnh gì! Tôi biết mình không thể chờ thêm một giây nào nữa, bèn quay đầu nói với chú Lê: “Cháu xuống dưới xem tình hình thế nào...”

Chú Lễ hơi do dự, tôi biết chú ấy đang lo lắng chuyện gì, nhưng lúc này cũng chỉ có tôi có thể đi xuống! Đàm Lỗi cũng nói muốn xuống cùng tôi, nhưng tôi lập tức chỉ ngón tay vào cậu ta: “Ngồi im trên này đợi!”

Thật ra không phải tôi không nỡ để thằng nhóc này xuống động cùng với tôi, mà chủ yếu là vì nó còn là tay mơ, xuống dưới không những không giúp được mà có khi còn trở thành gánh nặng ấy chứ, dẫn nó theo thì thà một mình tôi tự xuống xử lý còn hay hơn.

Nhưng tôi chỉ hận bây giờ trong tay tôi không có con dao thép phòng thân, lão hồ ly Trang Hà này làm việc chẳng đáng tin chút nào! Nói là sẽ tiện tay tìm vũ khí giúp tôi mà đến giờ vẫn chưa tìm được! May mà không biết Phương Tư Triệu lôi ở đâu ra một con dao thép tinh luyện đưa cho tôi: “Cái này để cậu phòng thân...”

Tôi cầm lên ước lượng thử con dao, không tệ..

cũng có chút sức nặng

Thế là tôi cắm con dao vào ống giày, sau đó quay lại nói với mấy người trong đội thám hiểm Thiên Phong: Một người trong các anh theo tôi xuống đi...”

Bọn họ đều nhao nhao lên muốn đi cùng tôi xuống dưới cứu người, tôi khoát tay và nói với bọn họ: “Đây không phải là lúc để tỏ ra anh hùng, mấy người các anh phải ở lại để kéo dây thừng nữa chứ! Nếu tất cả đều đi xuống thì ai sẽ kéo dây đưa bọn họ lên?”

Cuối cùng một người mặt đen, nhỏ đứng ra nói: “Tôi đi xuống cùng anh! Tôi là đội phó, kinh nghiệm không kém hơn bao nhiêu so với anh Phong..

Trong tình huống anh ấy không có ở đây, đội thám hiểm do tôi chỉ huy.”

Tôi do dự một chút, sau đó nói với anh ta: “Anh suy nghĩ cho kĩ, không ai đoán trước được dưới kia xảy ra chuyện gì, đội trưởng của các anh còn chưa lên được kìa.” Anh bạn mặt đen cười ngu ngơ rồi nói: “Chính vì anh ấy không lên, cho nên tôi nhất định phải xuống đấy tìm anh ấy.” Tôi than nhẹ: “Được, anh có thể đi xuống dưới cùng tôi, nhưng anh phải nhớ, nếu xuống dưới đó anh có nhìn thấy chuyện gì vượt qua thế giới quan của anh, thì đầu tiên không được hốt hoảng, tôi làm thế nào thì anh làm thế đó, biết không?”

Anh bạn mặt đen gật đầu không hề do dự: “Yên tâm đi anh Trương, chưa xuống đến đáy động thì anh nghe tôi, xuống đến đáy động tôi nghe anh.” Tôi thấy lời tên này nói cũng rất có đạo lý, nên không nói gì nữa, cùng anh ta chuẩn bị để xuống động

Trong lòng chú Lê vẫn không yên tâm, chú ấy đưa cho hai chúng tôi hai tấm Tị Dương Phù rồi dặn lại: “Nhớ kĩ, nếu không quá cần thiết, xuống dưới đó phải hạn chế nói chuyện..

biết không?”

Đọc truyện chữ Full