DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1602: Đinh nhất tức giận

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quan hệ giữa tôi là Đinh Nhất là loại có thể giao lưng cho người còn lại bất cứ lúc nào, cho nên anh ta ắt hẳn không ngờ tới tôi sẽ lừa anh ta vào lúc này... Ngay lúc chúng tôi xuống cầu thang, tôi thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị, lập tức chui vào tầng hai còn đang bốc khói.

Thật ra trước giờ tôi vẫn luôn thích xen vào chuyện của người khác, chỉ bởi vì nhát gan nên những chuyện giống như thế này, bình thường tôi sẽ không chủ động xen vào. Nhưng bây giờ trong lòng tôi có thêm một thứ suy nghĩ bất chính không nói rõ được, cảm thấy cái mạng mình Diêm Vương chắc cũng không dám tùy tiện thu nhận. Tôi vào tầng hai một3lúc thì thấy phía trước có mấy nhân viên cứu hỏa đang lục soát khắp nơi. Bọn họ vô cùng giật mình khi nhìn thấy tôi, họ lập tức cử người đưa tôi đến nơi an toàn. Nhưng tôi xua tay chặn họ lại và nói: “Đừng nói nhảm nữa! Mau tìm một mảnh bìa cứng cao hơn một thước, hình dạng là một con heo màu hồng mập mạp, quả bom có thể ở phía sau tấm bìa đó!” Những người này biết, tôi chính là người nói cho họ biết tầng hai có bom, cho nên dù hơi nghi ngờ lời tôi nói, họ vẫn tạm thời tin tưởng, nhưng tiểu đội trưởng của họ vẫn kiên quyết muốn đưa tôi xuống trước rồi nói sau...

Tôi nghe vậy, giận dữ nói: “Không có0tôi các anh không thể tìm được quả bom kia, bây giờ thời gian không còn nhiều, vật kia có thể nổ bất cứ lúc nào. Mọi người đều do cha mẹ sinh ra, nuôi lớn, không có mạng của ai là quan trọng hơn ai cả.”

Mấy nhân viên cứu hỏa bị lời tôi nói làm cho kinh hãi, cũng không cố chấp nữa, vội vàng tìm con heo mập màu hồng kia... Lúc này điện thoại di động của tôi vang lên, không cần nhìn cũng biết là Đinh Nhất gọi tới. Lúc này tôi không quan tâm nhiều như vậy, cứ để mặc điện thoại reo liên tục, ánh mắt tôi vẫn không ngừng tìm kiếm trong đám khói mù, cho đến khi con heo mập màu hồng xuất hiện trong tầm mắt...5Ở phía đó!” Tôi hơi kích động la to lên.

Mấy nhân viên chữa cháy nhìn về hướng tay tôi chỉ, lúc này lại nghe thấy một người cứu hỏa trẻ tuổi nói: “Mẹ kiếp, thì ra là con Peggy...”

Bọn họ đi qua xem, đúng là phía sau con lợn mập có một cái bọc đen khả nghi, bọn họ lập tức gọi nhân viên gỡ bom mìn đi lên. Xem ra chuyện còn lại có thể giao cho nhân viên chuyên nghiệp, còn chúng tôi có thể rút lui toàn bộ.

Nhưng không ngờ, vào lúc này, trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác hoảng hốt, một dự cảm xấu từ trong lòng nảy sinh... Tôi biết đã không còn thời gian chờ nhân viên tháo gỡ bom mìn đến nữa, vì vậy lập tức4kéo mấy nhân viên cứu hỏa chạy vào trong lối thoát hiểm.

Sau khi mấy người chúng tôi vừa chạy vào lối thoát hiểm, thì sau lưng vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó truyền đến một luồng sóng nhiệt, đẩy mấy người chúng tôi xuống dưới lầu... Trong nháy mắt, toàn bộ tầng hai bùng lên một ngọn lửa hừng hực.

Thật may chúng tôi chạy nhanh cho nên chỉ bị thương nhẹ, nếu không với sức nổ như vừa rồi, chúng tôi lại đứng gần nó như vậy, nói thật, mấy người lính cứu hỏa nhất định sẽ thành liệt sĩ. Mấy người họ ngồi trên đất sửng sốt một lúc mới hoàn hồn, tôi nhìn khuôn mặt bọn họ, ai cũng còn rất trẻ, biết là trong lòng họ lúc này đều sợ9hãi. Bọn họ cũng là người, cũng đều còn trẻ, nếu không sợ thì là giả. Trong lòng họ rõ ràng sợ chết, biết rõ ở đây có rất nhiều nguy hiểm, nhưng họ vẫn lựa chọn nghề nghiệp này...

Thật ra trong lòng tôi vẫn luôn cho rằng, những người làm nghề cứu hỏa là nghề đáng được mọi người tôn trọng, bởi nghề này không có bất kỳ công danh lợi lộc gì, chỉ đơn thuần là cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng.

Khi mấy người chúng tôi nguyên vẹn đi ra khỏi tòa cao ốc, những nhân viên cứu hộ bên dưới thấy vậy đều nhảy cẫng lên hoan hổ... Bởi bọn họ cho rằng toán lính cứu hỏa đi tìm kiếm nhất định sẽ bị thương nặng bởi vụ nổ, cho nên đang gấp gáp muốn đi vào dập lửa cứu người. Khi chúng tôi an toàn đi ra, đầu tiên mọi người đều hơi sửng sốt, sau đó mới vang lên tiếng vỗ tay hoan hô. Nhưng sau đó tôi lại thấy khuôn mặt xanh mát của Đinh Nhất, tôi biết mình đuối lý vì vừa rồi lừa anh ta, vì vậy lập tức trưng ra khuôn mặt vui vẻ đi tới chỗ anh ta, kết quả là vừa đi tới gần đã bị anh ta đánh cho một đấm rất mạnh.

Tôi biết lần này anh ta giận thật rồi, vì vậy chùi khóe miệng bị đánh chảy máu và nói: “Vừa rồi tôi bị hất bay đi cũng không đau bằng một đấm này của anh.”

Đinh Nhất nghe tôi nói vậy, cũng chỉ đành đè nén tức giận trong lòng, kéo tôi đi tới xe cứu thương bên cạnh để cho bác sĩ kiểm tra cho tôi xem có nơi nào bị thương không.

Tôi thật may mắn, trừ lòng bàn tay có vết trầy da, những chỗ khác đều không bị thương. Nhưng một người lính cứu hỏa đi ra cùng tôi không may mắn được như tôi, anh ta bị ngã xuống cầu thang làm một cánh tay bị gãy. Dù vậy, anh ta nghiễm nhiên cũng cảm thấy đã quá may mắn rồi.

Phần còn lại là nhiệm vụ của những người lính cứu hỏa, còn về việc sự kiện lần này chết bao nhiêu người, còn phải chờ phía bệnh viện thống kê.

Bởi vì tôi chỉ bị trầy chút da, đúng là không đau bằng một đấm của Đinh Nhất, cho nên tôi chỉ cần bằng bỏ đơn giản vết thương rồi chúng tôi tự lái xe về nhà.

Lúc về Đinh Nhất luôn trưng ra khuôn mặt u ám, dù tôi có chọc cười thế nào, anh ta cũng không nói một lời... Rõ ràng là chưa hết tức giận đâu. Sau đó tôi nghe Chú Lê kể, lúc bọn họ xuống đến dưới tòa nhà thì phát hiện không thấy tôi đâu, Đinh Nhất vội vã muốn quay lại tìm tôi, nhưng bị nhân viên vòng ngoài cản lại, sống chết không cho anh ta vào.

Lúc ấy Đinh Nhất rất nóng ruột, nếu không phải Chú Lê ngăn anh ta lại, thì chắc đã ra tay đánh người rồi... Nhưng đúng lúc đó thì vụ nổ xảy ra, tất cả mọi người trong nháy mắt đều đần ra.

Nhưng khi ấy Chú Lê đã thề chắc chắn, khẳng định tôi không sao, bởi vì chú ấy đã tính cho tôi, tôi sẽ không chết trong lửa...

Tôi nghe chú ấy nói vậy thì tò mò hỏi: “Vậy cháu sẽ chết bởi cái gì? Không phải là chết trong nước chứ?” Ai ngờ Chú Lê trưng khuôn mặt đầy khinh bỉ, nói: “Thiên cơ bất khả lộ thiên cơ bất khả lộ.” Qua chuyện này tôi biết một đạo lý, đừng thấy Đinh Nhất lúc thường không tức giận, nhưng khi tức giận thật sự thì không qua mấy ngày là còn chưa hết giận được. Điều này làm tôi phải nhớ lâu, sau này không dám tùy tiện lừa anh ta nữa.

Đọc truyện chữ Full