DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1546: Tình cảm cũ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi ngại để người khác tới giúp tôi đi tiểu đi tiểu lắm.

Hai ngày sau, chú họ và mọi người đều bận rộn nhiều việc, có tới bệnh viện cũng chỉ vội vã ngó qua một cái rồi đi

Bạch Kiện nói, bọn họ đang phối hợp với cảnh sát Thụy Sĩ để điều tra chuyện ở nông trường, những thi thể bị Dennis ném trong hồ cũng đã được tìm thấy hết rồi

Nhưng toàn bộ bọn họ đều đã thành xương trắng, cho nên cảnh sát phải so sánh ADN từng phần một.

Tôi nghe kể vậy thì truy hỏi Bạch Kiện, hài cốt của những người bị hại cuối cùng được tìm thấy ở đâu? Bạch Kiện nói với tôi là tìm thấy trong hồ..

Chẳng qua lúc ấy đáy hồ2rất nhiều bùn, mà những bộ hài cốt kia đều bị chôn vùi ở dưới lớp bùn đó...

Đúng là tôi không nghĩ ra điều này, nếu những bộ hài cốt ở ngay dưới lớp bùn ở đáy hồ, tại sao lúc trước tôi lại không cảm nhận được tàn hồn của họ nhỉ? Hay tất cả tàn hồn của họ đã bị mụ phù thủy kia tiêu hóa hết rồi?

Cơ thể tôi dần bình phục, đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo hơn, vì vậy tôi bắt đầu mơ hồ cảm nhận được những giải thích trước đây của chú họ có rất nhiều sơ hở, nhiều chỗ cũng nói không rõ ràng

Đầu tiên là họ không nói rõ làm thế nào mà tiêu diệt được phù thủy Mary, nếu7quả thực hời hợt như họ nói, vậy trước đó chúng tôi đâu cần tốn sức núp ở căn nhà của đôi vợ chồng già kia

Thứ nữa là cuối cùng họ tìm được những bộ hài cốt kia thế nào? Tôi nhớ lúc ấy, hồ kia đã biến thành hồ máu, cũng đâu thể phái người xuống đó mò tìm chứ? Còn phù thủy Mary kia, trước tiên không biết cô ta rốt cuộc là thứ gì, nhưng có thể khẳng định, cô ta là kẻ rất lợi hại

Tôi thấy chỉ cần chúng tôi vẫn ở mảnh đất đã bị cô ta nguyền rủa kia thì khả năng đánh bại cô ta gần như bằng không

Tôi thật sự không tin chỉ vì tôi bị thương nặng, mà có thể giải9quyết bế tắc này một cách dễ dàng như vậy

Trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết..

Chẳng lẽ cái tên kia lại đi ra? Nhưng dù hắn đi ra, thì đây cũng không phải lần đầu tiên, chú họ không đến nỗi vì chuyện này mà lừa tôi chứ? Lúc này tôi mới nghĩ đến người anh em nằm bên cạnh, lúc chú họ sang đây thăm tôi, hắn đã chỉ rõ là chú họ và những người khác đang nói dối

Lúc ấy tôi không coi ra gì, nhưng bây giờ xem ra đúng là đầy rẫy điểm đáng ngờ..

Vì vậy tôi tính hỏi dò cái tên bên cạnh: “Này người anh em, trước đó anh nói chú họ tôi lừa tôi..

Anh dựa vào đầu5mà nói vậy?” Sau khi tôi hỏi xong, đợi một lát mới thấy hắn nói mơ hồ: “Lúc ấy tôi nói, cậu không tin, bây giờ mới nhớ ra hỏi lại? Muộn rồi

Tự mình suy nghĩ đi...” Tôi thấy hắn làm cao, vì vậy tức giận nói: “Không nói thì thôi..

Thích nói hay không thì tùy!” Bởi vì giận dỗi, nên sau đó tôi không chủ động nói chuyện với hắn nữa, cho đến buổi chiều, y tá tới giúp tối tháo đai bảo vệ cổ ra, tôi mới có thể coi như được giải phóng một chút

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi dậy trong mấy ngày qua, nhưng khi tôi nhìn rõ mọi thứ thì lại choáng váng.

Bởi chỉ có một mình tôi trong phòng bệnh này! Trong3phòng trừ cái giường của tôi ra thì không có giường bệnh của ai khác..

Vậy người bị thương ở bụng như tôi trước đó đã đi đâu? Chẳng lẽ bởi vì tức giận với tôi, cho nên hắn tạm thời chuyển phòng bệnh khác?

Nghĩ vậy tôi liền hỏi y tá: “Người bệnh ở cùng phòng với tôi đã chuyển đi đâu rồi?”

Khi y tá nghe tôi hỏi vậy thì ngơ ngác: “Người bệnh nào? Anh bị chấn động não vẫn chưa khỏi ư? Phòng bệnh này vẫn luôn chỉ có một người bệnh là anh, làm gì có người bệnh nào khác đâu?” Nghe y tá nói xong, tôi trợn tròn cả mắt! Như vậy hai ngày qua tôi vẫn nói chuyện với ai? Với ma à? Không thể nào? Nếu là âm hồn thì sao tôi không cảm nhận được chứ? Hay là tôi thực sự bị đánh đến ngu rồi?

Trong lúc lòng tôi đang cuồn cuộn những suy nghĩ thì đột nhiên nghe được giọng nói kia vang lên: “Cậu không biết tôi là ai ư?” Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn, nhưng trong phòng bệnh, trừ y tá ra thì không có một ai khác

Vậy mà giọng nói kia rõ ràng vang lên ngay bên tai tôi..

Chẳng lẽ là ảo giác?

“Đừng tìm nữa, tôi không ở bên ngoài.” Giọng nói kia rất lạnh lùng

Không ở bên ngoài là ý gì? Chẳng lẽ hắn ở bên trong? Vậy hắn ở bên trong chỗ nào? Nghĩ vậy tôi bèn lớn tiếng hỏi hắn: “Anh rốt cuộc là ai?” Lúc ấy tôi đột nhiên cất cao giọng, cô y tá bị dọa, sau đó nói một cách khó hiểu: “Tôi còn có thể là ai? Tôi là y tá phụ trách giường bệnh của anh trong phòng bệnh này.”

Lúc này, tôi lập tức biết rằng, giọng nói kia chỉ có một mình tôi nghe được..

Vì không để y tá xem tôi là kẻ điên, tôi đành phải cười nói: “Tôi chỉ đùa với cô chút thôi..

Xem cô khẩn trương kìa.” Người đẹp y tá nghe vậy thì trợn mắt nhìn tôi nói: “Anh chàng đẹp trai, chị đây đã lấy chồng rồi, muốn tán tỉnh thì tìm người khác đi.” Thấy bóng lưng hùng hổ đi ra ngoài của y tá, tôi thầm cười khổ

Thế này hay ho rồi, đúng là không thể giải thích rõ được

Sau khi y tá đóng cửa ra ngoài, tôi nói với không khí: “Anh rốt cuộc là ai? Đi ra đi.”

Một lúc lâu sau, giọng nói kia mới vang lên lần nữa: “Tôi? Tôi còn có thể là ai? Cậu suy nghĩ thật kĩ đi.”

Tôi mắng luôn: “Nghĩ ông nội nhà anh! Anh rốt cuộc là ai? Có tin tôi hạ gục anh chỉ trong một giây thôi không?”

Giọng nói kia lại cười khanh khách: “Cậu muốn hạ gục tối ư? Vậy thì hơi khó đấy

Nếu cậu có cách thật chắc đã làm như vậy từ lâu rồi! Đáng tiếc là cậu không có...”

Nghe vậy, tôi lập tức cảm thấy có phải mình điên thật rồi không, sao giờ lại sinh ra âm thanh ảo giác chứ? Tôi đang do dự có nên gọi điện thoại cho chú họ không thì giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Cho cậu thêm một cơ hội, suy nghĩ kĩ xem tôi là ai?”

Tôi thấy rõ ràng là người này quen biết tôi! Hơn nữa trăm phần trăm hắn không phải âm hồn

Lúc đó tôi đã lục tìm hết trong trí nhớ từ quỷ, thần, người đều loại trừ hết, nhưng thật sự không nghĩ ra có ai như vậy cả! Xem ra phải hỏi chú họ để biết đáp án, mấy người họ nhất định có chuyện gạt tôi, không chịu nói ra

Nhưng sao họ lại làm như vậy? Giọng nói chỉ có tôi mới nghe thấy lại là thứ gì đây? Lúc tôi đang suy nghĩ nát cả óc, thì giọng nói kia lại vang lên một lần nữa: “Cậu thật không biết tôi là ai ư? Hai chúng ta có tình cảm cũ, tôi còn giúp cậu không ít lần đấy nhé.”

Đọc truyện chữ Full