DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1513: Đi con đường nào

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như kỹ thuật này thực sự được loài người sử dụng, vậy có phải sau này khi con người qua đời thì không cần hỏa táng thi thể nữa không?

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì Louis vừa rồi vẫn còn hôn mê đột nhiên cử động, dường như sắp tỉnh lại ngay lập tức vậy

Lão Triệu thấy vậy bèn qua kiểm tra đồng tử của gã rồi nói: “Tác dụng của thuốc an thần đã hết, Louis sẽ tỉnh lại ngay thôi.”

Paul nghe thấy Louis sẽ tỉnh lại thì lộ vẻ vui mừng, rốt cuộc hẳn ta cũng có người giống như mình ở bên cạnh

Nhưng mấy người chúng tôi đều thầm mơ hồ lo lắng, dẫu sao mấy người chúng tôi cũng đã từng thấy trạng thái bùng nổ hết hỏa lực của Louis.

Thật may sau2khi Louis tỉnh dậy, gã chỉ hơi mơ hồ, sau đó nhìn thấy Paul ở giữa chúng tôi, rõ ràng quan hệ giữa họ chắc không tệ lắm, bởi vậy trong nháy mắt đã rút bớt phần nào sự căng thẳng và bất an trong lòng gã

Hơn nữa trước đó tôi từng lén chạy vào lều của gã tán gẫu, cho nên bây giờ gã vẫn khá tin tưởng tôi

Nhưng cũng có thể do gã vẫn luôn bị tiêm thuốc an thần, cho nên sau khi tỉnh lại động tác hơi cứng nhắc, có lẽ qua một thời gian ngắn nữa mới có thể bình thường trở lại.

Sau đó Đinh Nhất và Mao Khả Ngọc lục soát tất cả các lều còn lại, chỉ tiếc là không phát hiện ra một ai may mắn sống sót..

Chúng tôi đều thấy rằng những9thi thể xác sống này quá đáng sợ, vì vậy lão Triệu đề nghị đem bọn họ đến căn cứ thí nghiệm trong lòng đất, sau đó khóa chặt cánh cửa đó lại.

Tôi và Đinh Nhất dĩ nhiên đứng về phía lão Triệu ngay lập tức, sau đó đồng loạt nhìn về phía Mao Khả Ngọc, muốn xem thái độ của hắn..

Mao Khả Ngọc thấy chúng tôi đều nhìn hắn nên gật đầu nói: “Tôi không có ý kiến, nhưng chính các cậu phải tự làm

Bây giờ tôi phải đưa Paul và Louis về.” Tôi thấy Mao Khả Ngọc đúng là trở mặt vô tình

Bây giờ người trong đội hắn đã chết hết, hắn cũng không thể làm gì mấy người chúng tôi, vì vậy muốn đường ai nấy đi? Một mình mang đi hai siêu chiến sĩ còn sống? Làm6sao có thể để chuyện tốt gì cũng cho hắn chiếm hết vậy được?

Nghĩ vậy, sắc mặt tôi sầm xuống: “Mày phải đi, bọn tao cũng không cản, nhưng dựa vào đâu mà Paul và Louis nhất định sẽ đi cùng mày?” Nói rồi tôi xoay người nói với Louis: “Hắn là người của tập đoàn Thái Long, là một tổ chức tội phạm quốc tế

Nếu các anh đi cùng hắn, vậy các anh sẽ mãi mãi bị lợi dụng

Chẳng lẽ các anh còn muốn vì cái gọi là kế hoạch siêu chiến sĩ đó mà tiếp tục hy sinh sao? Bây giờ chiến tranh đã kết thúc rồi, các anh cũng nên có cuộc sống riêng của mình.”

Paul và Louis nghe tôi nói vậy, hai người đều chìm vào suy nghĩ, có lẽ từ trước tới nay họ đều chưa0từng nghĩ đến vấn đề này

Bây giờ, cái thế giới trong trí nhớ của họ đã không còn nữa, bọn họ nhất định phải vì tương lai tốt đẹp phía trước mà suy tính mới được.

Mao Khả Ngọc thấy hai người họ cũng không nói lời nào, thì lạnh lùng nói: “Nó nói không sai, Thái Long đúng là một tổ chức tội phạm

Nhưng các anh suy nghĩ kĩ một chút, hai người các anh bây giờ không có thân phận hợp pháp, tất cả người thân cũng không còn trên thế gian này, bây giờ các anh có nơi nào để đi? Nếu để người khác biết thân phận thực sự của các anh, các anh sẽ lập tức bị bắt lại như quái vật..

Đến lúc đó cảnh ngộ của các anh không thể tốt đẹp gì hơn so với7việc đi theo tập đoàn Thái Long

Nếu như các anh đi theo tôi, tối thiểu còn có chỗ an thân

Tập đoàn Thái Long đúng là một tổ chức tội phạm, nhưng họ có thể giúp các anh có được thân phận hợp pháp, có thể đi trên đường phố giống như những người bình thường.”

Tôi nghe vậy thì cười lạnh: “Nói còn hay hơn hát, chỉ sợ người theo mày trở về sẽ bị chúng mày giam trong phòng thí nghiệm, ngày ngày rút máu làm xét nghiệm, biến thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm chứ?”

“Đây chính là sứ mệnh của họ! Ban đầu họ chọn tham gia vào kế hoạch thí nghiệm này thì nên biết sớm muộn cũng sẽ có ngày như vậy! Chẳng qua bây giờ bọn tao chỉ đang hoàn thành nốt mong muốn của những người đó, tiếp tục kế hoạch này mà thôi!” Mao Khả Ngọc lạnh lùng nói.

Tôi nghe thể thì nổi giận: “Đó là do ban đầu họ vốn không biết thí nghiệm này rốt cuộc là làm cái gì? Những chiến sĩ năm đó tham gia thí nghiệm đều đã bị tẩy não

Nếu để họ biết chân tướng của toàn bộ kế hoạch, tôi dám đảm bảo sẽ không có một ai tham gia.”

Mao Khả Ngọc nói tỉnh bơ: “Vậy thì sao? Tẩy não cũng được mà bị lừa dối cũng được, mọi chuyện đã trở thành sự thật

Không ai có thể thay đổi được lịch sử, chỉ có thể theo tiến trình lịch sử mà bước về phía trước

Số phận của hai người họ đã được quyết định là không phải người bình thường!”

Thấy tôi và Mao Khả Ngọc càng tranh cãi càng dữ dội, lão Triệu lên tiếng ngăn lại: “Tất cả đừng cãi nữa! Đi con đường nào tốt hơn nến để họ tự mình lựa chọn đi.” Trong nháy mắt, tôi và Mao Khả Ngọc đều im lặng, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Paul và Louis

Nhưng hai người dường như nhất thời không biết nên lựa chọn như thế nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là hỏi chúng tôi có thể cho họ chút thời gian suy nghĩ không?

Tôi thấy trời đã sắp tới, cũng giày vò cả một ngày rồi, mấy người chúng tôi cũng chưa được ăn gì

Paul và Louis có thể không cần ăn, nhưng chúng tôi đều là người bình thường, không ăn gì thì không chịu nổi

Vì vậy chúng tôi thu gom lại những thứ có thể sử dụng được trong các lều, định sẽ nghỉ lấy sức ở đây một đêm, ăn chút gì đó, có chuyện gì để mai nói sau.

Sau đó mọi người thừa dịp trời còn chưa tối, ném mấy thi thể này vào trong căn cứ dưới đất

Đây là lần đầu tiên tôi đi nhặt xác, hơn nữa còn nhiều như vậy...

Ký ức của những tàn hồn này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu tôi, lộn xộn làm đầu tôi hơi đau nhức.

Nhưng tôi lại phát hiện trong những xác chết tôi thu nhặt đó, đặc biệt là những nghiên cứu viên, tất cả đều có một đặc điểm giống nhau, đó là mỗi người đều là bệnh nhân mà y học đã bó tay

Nói cách khác, những người này trên cơ bản đều mắc phải bệnh nan y..

Mục đích bọn họ muốn tham gia lần nghiên cứu này thật ra vô cùng đơn giản, là muốn tìm một cách cứu sống mình.

Đọc truyện chữ Full