DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 521: 521

Sau khi lão Hắc trở về kể lại chuyện cho Bạch Vô Thường nghe, anh ta hiểu ngay tiệc cưới đó được tạo ra là để ngăn họ lại, xem ra việc này chắc chắn có quan hệ với hồn phách bỏ trốn của lão đạo sĩ kia!

Tuy nói là thế, nhưng họ2lại không có chứng cứ gì rõ ràng, chỉ có thể tìm được linh hồn của lão đạo sĩ trước rồi nói tiếp. Vừa tìm là tìm tới ba mươi năm! Chờ đến khi biết được tin tức về linh hồn của lão đạo sĩ, thì họ phát hiện lão đã thành người5khác từ lâu rồi!

Hoá ra năm đó lão đạo sĩ nhìn thấu thiên cơ, biết đại nạn của mình đã đến, vì thế lão cố ý bày tiệc cưới trên con đường quỷ sai câu hồn phải đi qua để làm chậm trễ thời gian của họ.

Tuy rằng đến lúc đó thì lão6vẫn sẽ chết, nhưng khi ấy linh hồn của lão sẽ nhanh chóng rời đến một nơi khác, ở đó, lão đã tìm thấy một đứa trẻ mới sinh nhập thân đoạt xác, biến thành một người sống.

Tôi không hiểu tại sao đạo sĩ già kia phải làm vậy? Nếu lão muốn lại5làm người, vậy vì sao không theo quỷ sai trở lại âm ty đầu thai chuyển thế chứ? Nhưng Bạch Vô Thường lại nói cho tôi biết, bởi vì làm như vậy lão sẽ mất tu vi cả đời này, phải bắt đầu lại…

Tuy Bạch Vô Thường đã tìm được đạo sĩ đoạt3xác kia rồi, nhưng cũng chẳng thể câu hồn phách của lão được nữa, chỉ có thể chờ đến khi dương thọ của người này được ghi trên Sổ Sinh Tử hết mới được!

Vì đã có một bài học, hai anh em họ đặc biệt chú ý đến lão đạo sĩ trọng sinh này. Nhưng dù vậy, ở thời điểm mấu chốt nhất vẫn để hồn phách của lão chạy mất!

Ăn quả đắng hai lần trong tay lão này, hai anh em họ mới cảm thấy đạo sĩ này chẳng những không đơn giản mà còn khá lợi hại! Lúc ấy họ mới nghĩ tới chuyện tra xét kiếp trước của lão ta.

Không ngờ lại phát hiện kiếp trước thằng cha này lại là tên nghiệt đồ của Đại thiên sư Trương Nguyên Húc đời thứ 62 ở Long Hổ Sơn, vì trộm tập sách cấm thuật của thiên sư mà bị đuổi khỏi sư môn, sau đó không biết tung tích.

Sau Bạch Vô Thường lại tra được, vì mạng của người này là ngũ tệ tam khuyết, cho nên tuổi thọ chỉ tới ba mươi tám, sau khi chết thì đầu thai thành đạo sĩ lúc trước. Theo lý thuyết người đầu thai rồi sẽ không giữ được ký ức kiếp trước, nhưng không biết người này dùng cách gì, mà lại vẫn tu luyện được bí thuật của kiếp trước.

Đến đây Hắc Bạch Vô Thường mới biết mình đã gây ra họa lớn rồi, nếu cứ như vậy tu luyện tiếp, chỉ sợ không đến mấy đời nữa, người này đã có thể tu luyện thành nhân ma! Tuy nhiên, vì sợ bị Diêm Quân ở âm ty biết, nên hai anh em họ vốn không dám trắng trợn điều tra công khai, chỉ có thể lợi dụng lúc tới dương gian làm việc lén lút điều tra.

Nhưng cứ như vậy thì sức lực cũng có hạn, cho nên mãi vẫn không tìm được vị trí hiện giờ của tên kia…

Tôi nghe Bạch Vô Thường nói xong, thầm nghĩ cái này mà còn không phải chuyện vào sinh ra tử à? Đừng nói là tên nhân ma đã tu luyện mấy đời kia, ngay cả một con ma nhỏ âm khí hơi nặng thôi mà tôi cũng có đối phó được đâu?

Vì thế tôi ăn ngay nói thật: “Hai anh à, không phải thằng em không muốn giúp hai anh, mà bản lĩnh của em tìm người chết còn được, chứ hai anh bảo em tìm kẻ lợi hại như vậy, thật sự là em làm không được!”

Lão Hắc trầm mặt nói: “Trương Tiến Bảo! Đừng nghĩ chúng tôi không biết cậu là ai? Không thăm dò gốc rễ của cậu rõ ràng, chúng tôi có thể tìm được tới đây à? Hay nên gọi là Lý Tiểu Minh nhỉ!”

Tôi thầm cả kinh, hỏng rồi, đáng lẽ lúc trước không nên lừa bọn họ, hai con hàng này chỉ cần điều tra là sẽ lộ tẩy ngay.

Bạch Vô Thường thấy tôi hoảng sợ thì đánh mắt với lão Hắc, sau đó quay sang nói với tôi: “Tiến Bảo à, cậu xem chúng tôi thật sự muốn kết bạn với cậu đấy, tuy trước đây cậu gạt chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng hiểu tâm trạng lúc đó của cậu, cho nên sẽ không để tâm. Nhưng bây giờ cậu đã biết chuyện của chúng tôi rồi… lại không định làm bạn với chúng tôi, vậy…”

Tôi nghe ra đây là muốn trở mặt, bèn vội cười xoà nói: “Hai anh à, nếu các anh đã điều tra em thì cũng biết năng lực của em chỉ có tí chút này, không phải em không muốn giúp anh, mà là không biết nên giúp như thế nào?”

Bạch Vô Thường nghe thế thì cười: “Thật ra chúng tôi cũng biết việc này là làm khó cậu, chẳng qua cậu có thể yên tâm, chúng tôi sẽ không để cậu mạo hiểm, chỉ cần cậu giúp chúng tôi tìm người này, sau đó báo cho chúng tôi biết ngay là được!”

Anh ta nói xong thì lấy một tấm thẻ màu đen ra đưa cho tôi: “Đến lúc đó, chỉ cần cậu đốt tấm thẻ này vào buổi tối, bất kể cậu ở đâu, hai anh em chúng tôi sẽ hiện thân ngay!”

Tôi nhận lấy tấm thẻ màu đen xem cẩn thận, trừ hình vẽ cổ quái ra thì trên đó chẳng có chữ nào. Xem ra việc này không giúp cũng phải giúp, vì thế tôi hỏi Bạch Vô Thường, nhân ma kia có dấu hiệu gì đặc biệt? Tôi cũng đâu thể gặp ai cũng níu người ta lại hỏi, anh có phải gã đạo sĩ năm đó chạy trốn không?

Bạch Vô Thường suy nghĩ rồi nói với tôi: “Mấy mươi năm trước, chúng tôi đã từng đánh nhau với hắn, anh cả của tôi đã đánh hồn phách của hắn bị thương, cho nên về sau bất kể hắn đầu thai hay đoạt xác, trên người đều sẽ mang theo dấu vết…”

“Dấu vết gì?”

Lão Hắc xen vào nói: “Ở sau eo trái của hắn có ký hiệu hình tròn, là vết thương năm đó bị gậy khóc tang* của tôi gây ra.”

* Lúc động quan, người con để tang chống gậy, trên đó có quấn một tờ giấy trắng.

Tôi nghe mà nghi ngờ: “Chỉ một ký hiệu như vậy thôi à? Không có gì khác nữa à? Lỡ như có người trên eo cũng có cái bớt giống vậy thì làm sao đây?”

Nhưng lão Hắc lại nói rất chắc chắn: “Ký hiệu của lão có một đặc điểm, đó là đến buổi tối sẽ chuyển từ màu đỏ sang đen, chắc chắn trên đời chỉ có một…”

Tôi nghĩ thầm vậy cũng chẳng dễ tìm đâu! Muốn tôi nhìn eo một người đàn ông vào buổi tối xem có ký hiệu hình tròn hay không, chuyện này hơi khó à nha!

Vì thế tôi hơi khó xử nói: “Chỉ có một đặc điểm này thôi à?”

Bạch Vô Thường rất nghiêm túc trả lời tôi: “Chỉ có một điểm đặc biệt này.”

Hết cách rồi, cũng chỉ có thể từ từ tìm, dù sao họ cũng đã tìm mấy chục năm trời, đời nào tôi vừa nhận giúp mà đã tìm được cho họ ngay! Cuối cùng trước khi đi, Hắc Bạch Vô Thường còn cảnh cáo, việc này ngoại trừ tôi ra thì không thể nói cho người sống thứ hai biết, nếu không đừng trách bọn họ không nhớ tình cũ câu hồn tôi đi trước!

Tôi thầm hừ lạnh nói, tôi và các người có thể có cái tình cũ gì hả?

Sau đó tôi cảm thấy mặt mình tê dại, chờ tôi tỉnh táo lại thì phát hiện lần này đúng là Đinh Nhất đang đánh mình thật.

Thấy anh ta cau mày, vẻ mặt lo lắng, xem ra dáng vẻ của tôi vừa rồi rất khác thường, vì thế tôi vuốt mặt mình rồi nói: “Đệch! Anh ra tay thật đấy à.”

Đinh Nhất nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm một chốc rồi nói: “Vừa rồi cậu làm sao vậy?”

“Vừa rồi tôi làm sao?” Tôi giả ngu hỏi.

“Vừa rồi cậu không thở…” Đinh Nhất nói ẩn ý.

Tôi nghe mà cả kinh, thầm mắng hai con hàng Hắc Bạch Vô Thường, nói chuyện thì nói chuyện thôi, làm gì mà một hai phải câu linh hồn nhỏ bé của tôi ra khỏi xác chứ?

Đinh Nhất thấy tôi có vẻ thấp thỏm thì nghiêm mặt hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Đọc truyện chữ Full