DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 499: 499

Không ngờ, đêm hôm đó Tôn Vĩ Cách lại gọi cho Tôn Quảng Bân, nói rằng đêm qua hắn say rượu cứ đòi giết người, Tôn Vĩ Cách chưa kịp ngăn lại thì2hắn đã chạy đi. Đến lúc Tôn Vĩ Cách tìm thấy thì hắn đã giết một cô gái rồi!

Tôn Quảng Bân nghe thế nên rất hoảng sợ, vì hắn không nhớ một chút5gì về chuyện đêm qua nên Tôn Vĩ Cách nói gì thì hắn biết vậy. Hắn cầu xin Tôn Vĩ Cách nghĩ cách giúp mình, hắn thực sự không muốn đi tù.

Tôn Vĩ6Cách đương nhiên sẽ đóng vai đấng cứu thế, nói rằng dù sao hai người cũng là họ hàng, chắc chắn sẽ giúp hắn. Tôn Quảng Bân càng tin tưởng hắn ta không5chút nghi ngờ, cho rằng mình thực sự đã giết người.

Không quá hai ngày, Tôn Vĩ Cách nói với Tôn Quảng Bân là hắn ta đã giúp Tôn Quảng Bân xử lý cái3xác kia rồi, về chuyện vứt xác thì Tôn Quảng Bân phải tự làm. Tôn Quảng Bân chỉ nói khoác ngoài miệng chứ hắn nào có gan giết người, bây giờ nghe đến chuyện phải vứt xác thì bị dọa đến hồn vía lên mây, ba hồn bay mất bảy phách.

Có điều Tôn Vĩ Cách lại an ủi, nói cái xác đã được xử lý tốt, chỉ cần hắn làm theo lời mình, ném mỗi bộ phận ở một nơi là được, nên mới xảy ra chuyện túi rác màu đen bị vứt ở khắp nơi.

Cũng có thể coi như ý trời trong cõi u minh! Nếu như không phải Tôn Vĩ Cách vô tình bỏ lẫn ngón út kia vào túi thịt nát, có lẽ những mẩu thịt này cũng chỉ bị coi như nguyên liệu nấu ăn đã hỏng, không ai chú ý đến.

Bây giờ sự thật đã rõ ràng, Tôn Quảng Bân chẳng qua chỉ là ngu đần, chết thay cho Tôn Vĩ Cách. Nhưng tôi đã tham gia vụ này thì sẽ không để hung thủ thật chạy thoát!

Sau khi rời khỏi nhà tang lễ, lúc tôi đi qua linh đường, thấy người thân bên kia đã ít đi nhiều, chỉ còn lại một người đàn ông trung niên đang ngồi cạnh chậu than đốt giấy tiền.

Ông lão này cũng sống khá vất vả, trước đây ở vậy, sau đó ngậm đắng nuốt cay nuôi bốn đứa con gái lớn lên, kết quả khi họ trưởng thành rồi thì bận bịu công việc của mình.

Lúc đầu, mỗi tháng ông còn được gặp con một lần, nhưng sau khi lập gia đình, nếu không phải ngày lễ tết thì rất khó thấy mặt. Lúc chết, cũng là do ông trượt chân đập đầu, nhưng khi ấy chẳng có ai bên cạnh để phát hiện kịp thời, nếu không đã chẳng đến nỗi qua đời sớm như vậy.

Nhưng lúc tôi và Bạch Kiện đi qua linh đường, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh người đàn ông trung niên vừa đốt giấy vàng có thêm một người nữa, tôi nhìn kỹ, hoảng hốt phát hiện đó chính là ông lão vừa mới qua đời kia…

Tôi sợ hãi vội rời khỏi nhà tang lễ, xem ra gần đây chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra rồi, nếu không sao tôi cứ luôn nhìn thấy những thứ này chứ? Không được, chờ vụ này xong, tôi phải đi tìm chú Lê xem cho mình mới được.

Trở lại cục, tôi cảm thấy an tâm hơn, dù sao đây cũng là cửa quan, lệ khí nặng, mấy thứ không sạch sẽ chẳng dễ gì xuất hiện. Sau đó Bạch Kiện cùng đồng nghiệp mở cuộc họp phân tích tình huống vụ án cả đêm, nghiên cứu kỹ những manh mối chúng tôi thu thập được, xem từ đó có thể tìm ra sơ hở nào của Tôn Vĩ Cách không.

Lúc này, một điều tra viên phát hiện manh mối quan trọng, chiếc xe đâm chết Tôn Quảng Bân chính là chiếc xe của cửa hàng Tôn Vĩ Cách, phụ trách việc phân phối sách trên toàn tỉnh.

Mọi người đều cảm thấy chuyện này cũng quá trùng hợp rồi! Sao có thể vừa vặn để lái xe đâm chết hắn chứ? Xem ra tài xế này chính là bước đột phá!

Lúc Bạch Kiện bắt gã tài xế kia đến, rõ ràng là hắn rất bối rối, đáng lý ra đây chỉ là một tai nạn giao thông bình thường, hắn hoàn toàn không cần phải như vậy, vì dù sao cũng là do Tôn Quảng Bân đột ngột lao ra đường, cho nên hắn không phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhưng bây giờ xem ra, hắn sợ hãi không chỉ vì chuyện này.

Cảnh sát hình sự có cách thẩm vấn riêng, người có tố chất tâm lý mạnh cũng chưa chắc đã vượt qua được, huống chi là tên lái xe đang run rẩy này?

Rất nhanh, bọn Bạch Kiện đã cạy được miệng của tài xế, vụ tai nạn ngày đó là do Tôn Vĩ Cách đã sắp xếp. Hắn đứng sẵn ở góc đường chờ tín hiệu của Tôn Vĩ Cách, nên mới đúng lúc đâm vào Tôn Quảng Bân đang bị cảnh sát truy đuổi.

Tôn Vĩ Cách hứa, sau khi làm xong việc, ngoài tiền sự cố bình thường thì sẽ cho hắn thêm năm mươi vạn tiền công, dù sao vụ tai nạn giao thông này nhìn thì như là vô ý, lái xe sẽ không ngồi tù, nên hắn mới đồng ý.

Bây giờ có khẩu cung của tài xế, bọn Bạch Kiện cuối cùng cũng có thể chính thức gọi Tôn Vĩ Cách đến…

Lần đầu tiên chính thức gặp mà tôi vẫn bị hắn chọc tức, trông hắn hoàn toàn không có chút gì nôn nóng, hoàn toàn bình tĩnh. Đầu tiên, hắn vẫn nhiều lần thể hiện chuyện này có hiểu nhầm, sao hắn có thể hại chết em họ mình chứ?

Bạch Kiện đưa khẩu cung của lái xe ra, nhưng hắn vẫn tỏ ra thành khẩn, nói mình bảo lái xe đến đó không phải là để đâm chết Tôn Quảng Bân, mà là đến đón, nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Bạch Kiện cười lạnh: “Anh lừa quỷ à! Tài xế nói anh trả cho anh ta năm mươi vạn? Đón em họ mà trả những năm mươi vạn? Anh cũng hào phóng thật!”

Tôn Vĩ Cách sau khi nghe Bạch Kiện nói, mặt không hề thay đổi, chỉ hơi suy tư một chút rồi lạnh nhạt nói: “Đúng, tôi thừa nhận là có cho tiền lái xe, nhưng đó là vì tôi biết em họ mình đã giết người nên muốn để lái xe đến đón nó về nhà tránh trước, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiểu Uông nhất định là nhìn thấy Tôn Quảng Bân chết rồi, sợ bị gánh trách nhiệm nên mới nói như vậy! Chuyện này thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Bạch Kiện lạnh lùng nhìn hắn, sau đó lấy hai tấm ảnh từ trong túi hồ sơ ra để trước mặt Tôn Vĩ Cách: “Anh từng gặp hai cô gái này chưa?”

Tôn Vĩ Cách cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chưa từng gặp… Họ là ai?”

Tôi nhìn Tôn Vĩ Cách qua màn hình giám sát, nếu không phải thông qua ký ức của cô Lưu để biết hắn chính là “Liệt Hỏa Như Ca”, có lẽ tôi cũng sẽ tin tưởng hắn mất! Tên này phải hốt cái giải Ảnh Đế mới đúng!

Bạch Kiện đập bàn, lớn tiếng nói: “Liệt Hỏa Như Ca, anh đúng là rất tự tin! Anh cho rằng việc anh đưa cô Lưu đến biệt thự không có ai biết à?”

Có lẽ Tôn Vĩ Cách cũng không ngờ cảnh sát lại biết nhiều như thế, lần này hắn không còn sự tự nhiên bình tĩnh như lúc nãy, con mắt giật giật, giống như đang suy nghĩ xem Bạch Kiện có thật sự biết chuyện hay không.

Nhưng Bạch Kiện không cho hắn cơ hội đó, anh liên tiếp đặt câu hỏi để Tôn Vĩ Cách không trả lời kịp.

Đọc truyện chữ Full