DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 359: Anh hùng vô danh

Nếu ở thời bây giờ, nhóm máu của Ngô Duệ chính là Rh(-), nếu lên mạng hô hào thì chắc chắn sẽ có người chủ động đến hiến máu. Nhưng khi đó truyền thông không phát triển, có chuyện gì đều phải gửi thông báo qua tivi, chờ đến khi tìm được người có nhóm máu thích hợp thì Ngô Duệ cũng đã tử vong do thời gian mất máu kéo dài rồi.

Nhưng vì thân phận của Ngô Duệ lúc ấy khá đặc biệt, anh ta là kẻ lang thang đầu đường xó chợ ở Quảng Châu, trên người không có một thứ gì chứng minh thân phận, nên không ai biết vị anh hùng vô danh này là ai?

Lúc đó báo chí cũng đặt thông báo tìm kiếm thân phận của vị anh hùng này trên trang nhất ròng rã suốt một tháng trời, nhưng vẫn không có người nào đến cung cấp được đầu mối có ích, cuối cùng bệnh viện phải làm lễ truy điệu cho Ngô Duệ ở ngay tại nhà tang lễ, gửi thông tin cho mọi người đến phúng viếng, sau đó báo chí không còn đăng bất cứ tin tức gì về Ngô Duệ nữa…

Vào lúc đó, tòa soạn báo không có một tấm ảnh chụp nào của Ngô Duệ, nếu chụp trực tiếp thi thể của anh ta thì họ cảm thấy như vậy rất không tôn trọng vị anh hùng này, nên trên báo chỉ đăng một bức phác họa chân dung của Ngô Duệ.

Hẳn là trước đó họ đã tìm người vẽ theo hình dáng của Ngô Duệ, nhưng có lẽ người họa sĩ kia chưa từng nhìn thấy Ngô Duệ lúc còn sống, nên bức vẽ không được sinh động, điều này khiến cho những người từng quen biết Ngô Duệ, nếu có cơ hội nhìn thấy thông báo cũng khó mà nhận ra được.

Tôi từng nhìn thấy ảnh chụp của Ngô Duệ lúc tốt nghiệp đại học ở trong nhà của giáo sư Ngô, cũng đã từng thấy dáng vẻ lúc anh ta lang thang ở Quảng Châu trong ký ức, nhưng phải nói thật, tôi cũng không thể nhận ra được bức phác họa trên báo kia chính là Ngô Duệ! Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao lúc trước họ không thể nào tìm được thân phận của vị anh hùng này.

Sau khi từ thư viện ra ngoài, chúng tôi quay trở lại xe, cùng bàn bạc các bước nên làm tiếp theo. Tôn Lỗi có một nghi vấn, đó là đã nhiều năm thế kia, có thể nào thi thể của Ngô Duệ đã bị hỏa táng rồi không?

Tôi nói rất khẳng định: “Chắc chắn là không, nếu thi thể của Ngô Duệ đã bị hỏa táng thì em không thể nào cảm giác được tàn hồn của anh ta.”

Trương Liên Kiệt nghe tôi nói vậy thì vội lấy điện thoại ra, gọi cho một người bạn của mình đang làm ở Cục công an, nhờ người này giúp đỡ hỏi thăm xem di thể của vị anh hùng vô danh năm đó đã được chôn ở nơi nào.

Đối phương nghe thấy là chuyện của hơn hai mươi năm trước thì cũng nói là không dễ dàng tìm thấy, nhưng người đó vẫn đồng ý giúp Trương Liên Kiệt hỏi thăm thử, còn chúng tôi chỉ đành phải quay trở về khách sạn chờ tin tức.

Chưa tới nửa ngày sau, bạn của Trương Liên Kiệt gửi cho anh ấy câu trả lời, người đó nói anh ta đã phải nhờ một cảnh sát về hưu đã lâu, đi hỏi nhóm những cảnh sát già khác mới thăm dò được, thì ra di thể của Ngô Duệ vẫn luôn được đặt ở nhà tang lễ.

Lúc trước cũng có người từng đề xuất muốn hỏa táng di thể, nhưng bị rất nhiều người phản đối. Họ cho rằng nếu bây giờ hỏa táng di thể của vị anh hùng vô danh này, vậy nếu sau này có người nhà của anh ta đến tìm kiếm, họ lấy cái gì ra để trả lại đây? Đưa lọ tro cốt à? Nhưng tro cốt sao có thể chứng minh được thân phận của anh ấy?

Thế là mấy người phụ trách cùng họp lại để bàn tính, thì thấy có lý! Nếu cứ thế hỏa táng di thể của người anh hùng này, về sau mà người nhà anh ta đến nhận thi thể thì đúng là phiền phức, cho nên họ quyết định tạm thời cất giữ di thể trong nhà xác của nhà tang lễ. Nhưng chẳng ai ngờ rằng chuyện này cứ thế trôi qua hơn hai mươi năm…

Xem như đã tìm được nơi cất giữ di thể của Ngô Duệ rồi, nhờ thế mà chúng tôi cũng thả lỏng được nỗi lo lắng, mọi người cùng quyết định sáng sớm hôm sau sẽ đến nhà tang lễ để tìm hiểu tình huống.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, chú Lê đi nghỉ sớm, còn tôi thì nì nèo rủ Đinh Nhất đi xuống phố ẩm thực Thượng Hạ Cửu của Quảng Châu.

Trương Liên Kiệt cười nói với chúng tôi: “Chỗ đó có thể nói là nơi tập hợp các loại đặc sản đặc sắc nhất của Quảng Châu, các cậu thử đi lòng vòng xem luôn đi, dù sao giờ vẫn còn sớm, nếu các cậu muốn, anh có thể đưa các cậu đi…”

Tôi nghe Trương Liên Kiệt chủ động đề nghị đưa chúng tôi đi chơi thì nghĩ thầm đúng là không thể tốt hơn! Đinh Nhất không nói được tôi, đành phải đi cùng chúng tôi xuống Thượng Hạ Cửu. Trương Liên Kiệt là người lái xe, lôi kéo hai chúng tôi đến phố Thượng Hạ Cửu dành riêng cho người đi bộ.

Anh ấy vừa lái xe, vừa giới thiệu cho chúng tôi biết về phố ẩm thực Thượng Hạ Cửu: “Con phố Thượng Hạ Cửu dành riêng cho người đi bộ này nằm ở khu Lệ Loan, cũng chính là Tây Quan cũ! Cái tên Tây Quan này chắc hai đứa nghe quen chứ?”

Tôi nghĩ một chút rồi nói: “Hình như em từng nghe trong phim Hồng Kông hồi những năm 90, trước đây ở đó hình như rất phồn hoa thì phải.”

Trương Liên Kiệt gật đầu: “Đúng rồi, Tây Quan vốn là khu rất phồn vinh từ thời nhà Thanh, là nơi tập trung hàng hóa và mậu dịch lớn nhất Quảng Châu thời bấy giờ. Hơn nữa thời nhà Thanh lúc đó chủ yếu giao dịch với các nước qua bến cảng, nên năm đó ở đây có rất nhiều người nước ngoài đa quốc gia đến tụ tập ở đây.”

Anh ấy càng nói thì tôi càng cảm thấy tò mò, chỉ hận không được lập tức bay đến Thượng Hạ Cửu để mở mang tầm mắt.

Cuối cùng, sau khi Trương Liên Kiệt rẽ trái lượn phải mấy vòng, chúng tôi cũng đến được con phố dành riêng cho người đi bộ nổi tiếng đó. Chờ anh ấy đỗ xe xong, tôi lập tức xuống xe nhìn quanh, thật sự là một cảnh tượng phồn hoa không thể tả bằng lời.

Trương Liên Kiệt muốn dẫn chúng tôi đến một tiệm mì trên đường Bảo Hoa trước, anh ấy nói tiệm mì đó có món hoành thánh rất nổi tiếng, chúng tôi nhất định phải nếm thử. Khi bước chân vào con phố Bảo Hoa, tôi đã ngửi thấy một mùi tanh bốc lên từ phía đối diện! Nhìn kỹ thì ra là ở gần đấy có một gian hàng bán hải sản khô.

Trương Liên Kiệt bảo, nghe nói người địa phương rất thích ăn món này, dùng mấy thứ đồ khô này nấu canh ăn khá ngon, mà dinh dưỡng cũng cao. Tôi đi qua ngó nghía mấy lần, phát hiện bên trong tiệm bán rất nhiều sò điệp khô, cá khô và các loại đồ khô khác.

Đi qua tiệm đồ khô này được mấy bước thì đến tiệm mì mà Trương Liên Kiệt nói tới. Vì cân nhắc đến chuyện sau đó còn phải ăn những món khác nữa, nên tôi chỉ gọi một bát hoành thánh rồi ăn chung với Đinh Nhất, đỡ phải no căng rồi lát nữa lại không ăn được gì thêm.

Nếm thử hoành thánh xong, Trương Liên Kiệt lại dẫn chúng tôi đi ăn da cá, tôi ăn hai miếng rồi đưa cho Đinh Nhất, dù món này khá ngon, nhưng riêng tôi rất không thích những loại đồ ăn trơn trơn.

Sau đó chúng tôi ăn thêm mấy món bánh đặc biệt khác, như bánh xốp trứng muối, bánh xốp nhân thịt lợn xá xíu, hương vị khá ngon mà giá cũng chỉ khoảng mấy đồng, có thể tính là ăn ngon mà không đắt.

Đi đến cuối phố, tôi thực sự không ăn nổi nữa, đành phải uống một bát sữa trứng, coi như đặt một dấu chấm tròn viên mãn cho chuyến đi tới phố Thượng Hạ Cửu tối nay. Trước khi về, tôi còn không quên mua cho chú Lê mấy món bánh ngon vừa rồi, tôi biết lão già này thích những thứ như thế.

Trở lại khách sạn, tôi nằm trên giường, thực sự không muốn động đậy gì nữa, nhưng trong đầu tôi luôn nghĩ tới chuyện ngày mai sẽ đi đến nhà tang lễ, chỉ mong sẽ không xảy ra biến cố gì…

Sáng sớm hôm sau, vừa rời giường tôi đã thấy chú Lê đang ăn mấy món bánh mà tôi mang về cho ông ấy từ tối qua, ông ấy ngẩng đầu lên thấy tôi đã dậy, bèn cười tủm tỉm: “Coi như thằng nhóc cháu còn có lương tâm, ăn xong còn biết mang về cho chú một ít…”

Đọc truyện chữ Full