DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 310: Hành trình châu mỹ

Chú Lê nghe tôi nói thế thì nhướng mày: “Ta cũng quên mất chuyện này, nhưng cháu không cần phải lo, có lẽ lần trước chỉ là ngẫu nhiên thôi? Hơn nữa họ đã thanh toán toàn bộ rồi, với lại nếu tìm được họ còn thưởng thêm 30%, nếu thật sự không tìm được thì cũng đã làm hết sức, theo số trời thôi!”

Tôi nghe chú Lê nói thế thì không ý kiến gì nữa.

Vì đích đến của chuyến đi lần này là Costa Rica ở Trung Mỹ nên chúng tôi quyết định một tuần sau từ Bắc Kinh xuất phát. Trước khi đi, chúng tôi còn phải gặp người đã chi tiền cho lần này...

Lương Tư là con gái thứ tư của nhà họ Lương, tôi vốn cứ nghĩ cô ấy sẽ là con gái nhà giàu kiêu ngạo ngang ngược, nhưng lần đầu gặp mặt, cô ấy mang lại cho tôi cảm giác dịu dàng lý trí, tổng thể là một cô gái có khí chất.

Cô ấy nói lần này cô còn tìm thêm một người Hoa làm hướng dẫn viên và bốn chuyên viên an ninh. Hành trình đã được sắp xếp ổn thỏa, gia đình họ có công ty con ở Costa Rica, nếu lỡ gặp chuyện thì có thể liên hệ với người phụ trách ở đó.

Chú Lê cho Lương Tiêu biết sự nguy hiểm của chuyến đi lần này và xác suất tìm được Lương Trạch Phi là bao nhiêu. Lương Tư nghe thế cũng không biểu hiện gì, cô biết khả năng tìm được anh ba không lớn, nhưng cô vẫn muốn thử một lần, nếu không sẽ hối hận cả đời.

Chúng tôi nghe bà chủ nói vậy thì cũng không còn gì lo lắng! Nhưng chúng tôi yêu cầu phải có được thứ mà Lương Trạch Phi thích nhất, nếu không sợ là khó tìm được anh ta...

Lương Tư khó xử, theo như cô nói là: “Bình thường anh ba của tôi cũng không ở nhà nên gần như không có gì của anh ấy hết, nhưng nếu cẩn thận tìm thì chắc sẽ có được vài món!”

Vài ngày sau, chúng tôi lên máy bay đến thủ đô San José của Costa Rica. Khi chúng tôi gặp Lương Tư ở sân bay thì thấy mấy người đàn ông cao lớn.

Nhìn dáng người của họ chắc cũng cao trên mét chín, vóc người có thể sánh ngang với người mẫu nam quốc tế! Khả năng áp đảo đúng là mạnh mẽ... Lương Tư giới thiệu sơ chúng tôi với nhau. Trong bốn người, dẫn đầu là Hạ Cương - tiểu đội trưởng lần này, ba người kia lần lượt là Tiêu Khải, Tiết Hoài Văn, Trương Chí Bằng.

Mọi người lễ phép gật đầu, coi như chào hỏi lẫn nhau, đứng cùng họ, đừng nói là tôi, ngay cả Đinh Nhất cũng thấp hơn gần nửa cái đầu. Còn Lương Tư nhỏ xinh bên cạnh thì y hệt trẻ con. May mà lần này chúng tôi đi máy bay chuyên dụng, nếu không tôi rất lo không biết họ có thể ngồi xuống hay không.

Hành trình lần này có thể nói là dài nhất trong đời, phải hơn hai mươi mấy tiếng mới tới nơi, hơn nữa còn phải trung chuyển ở Houston một lần. Trước đây tôi cảm thấy ngồi máy bay ở khoang hạng thương gia đúng là một loại hưởng thụ, nhưng bây giờ tôi không bao giờ... nghĩ như vậy nữa!

Dọc đường đi, Lương Tư rất ít khi giao tiếp với người khác, từ đầu đến giờ cô ấy chỉ cầm cuốn “Những người khốn khổ” đọc, bốn gã kia thì càng ngầu đến không có bạn. Chú Lê tự xưng là đại sư phong thủy đương nhiên cũng không nói nhiều, Đinh Nhất thì ít nói, tôi hỏi mười câu thì anh ta đáp lại một câu. Kết quả là cả đường đi chỉ có mình tôi làm trò, nói trắng ra là nhạt nhẽo khủng khiếp...

Hành trình dài như vậy cuối cùng cũng kết thúc trong cơn buồn ngủ của tôi, tới đón chúng tôi là một hướng dẫn viên người Hoa - Hà Băng. Hà Băng rất nhiệt tình, liên tục giới thiệu phong tục ở đây cho tôi.

Cùng ngày hôm đó, chúng tôi đến khách sạn Fairmont San José, Hà Băng đặt cho chúng tôi một phòng ba giường, đây cũng điều Lương Tư đã dặn trước. Ngồi máy bay hơn hai mươi tiếng liền khiến cho mọi người đều rất mệt mỏi. Chúng tôi phải ở lại đây nghỉ dưỡng sức cả một ngày, sau đó mới có thể bay ra đảo nhỏ, nơi Lương Trạch Phi gặp nạn.

Đến tối, Lương Tư tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi mọi người tại nhà ăn, chính thức giới thiệu chúng tôi với nhau. Cô ấy nói rằng trước kia Hạ Cương và ba đồng đội của anh ta đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, trước khi xuất ngũ cũng là những người hùng thật sự, đánh đâu thắng đó. Lần này bọn họ chủ yếu là chịu trách nhiệm về sự an toàn của chúng tôi ở nước ngoài.

Nói thật, tôi cũng thấy rất hứng thú với mấy người cao to này, vì vậy chủ động nâng ly rượu lên, cười nói với Hạ Cương: “Đội trưởng Hạ, mời anh một ly, hi vọng lần này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ...”

Hạ Cương cũng sảng khoái uống một hơi cạn ly, sau đó nghiêm túc nói với chúng tôi: “Tôi cũng rất hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Về hành trình lần này, tôi và đội viên của mình sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mọi người trong suốt cả quãng đường, tôi cũng hi vọng mọi người có thể hành động phối hợp với nhau, đừng ra ngoài một mình. Nếu như bắt buộc phải ra ngoài một mình, tôi sẽ bảo đội viên đi theo, để bảo đảm an toàn cho mọi người...”

Tôi lắng nghe một cách nửa vời, cuối cùng chỉ hiểu được một ý của Hạ Cương, đó chính là không được tự ý đi lung tung, đến bất cứ đâu cũng phải nói với anh ta một tiếng.

Sáng sớm hôm sau, nhóm chúng tôi ngồi trên một chiếc máy bay dân dụng nhỏ, bay đến hòn đảo nhỏ, nơi Lương Trạch Phi đã mất tích ba năm trước...

Đây là một hòn đảo tư nhân nhỏ, câu lạc bộ trên hòn đảo tư nhân này chỉ dành để chiêu đãi vài vị khách có thân phận đặc biệt. Vì chủ của hòn đảo và nhà họ Lương vẫn luôn có giao thiệp làm ăn, cho nên trước đây năm nào Lương Trạch Phi cũng bay tới đây để nghỉ hè. Hòn đảo này tuy không lớn, nhưng phong cảnh lại rất đẹp, đầy đủ mọi loại thiết bị, khách đến đây có thể lướt sóng, lặn, ra biển câu... Có thể nói đây là thiên đường của những kẻ có tiền.

Phía Bắc hòn đảo nhỏ còn có đường băng cho máy bay, dành cho máy bay dân dụng nhỏ như loại chúng tôi đi. Máy bay vẫn chưa hạ cánh, tôi đã bị phong cảnh bên dưới thu hút, một vùng biển rộng lớn xanh biếc vây quanh hòn đảo nhỏ, nhìn từ trên cao trông rất đẹp.

Khó trách những đại gia chân chính đều thích đến những hòn đảo tư nhân thế này nghỉ mát, phong cảnh ở đây thật sự quá đẹp...

Máy bay vừa hạ cánh, tôi đã cảm nhận được cái gọi là khí hậu nhiệt đới hải dương, gió biển ẩm ướt khẽ vỗ về lên gò má của tôi, cảm giác này cực kỳ thoải mái! Hà Băng nói những công trình kiến trúc trên những hòn đảo thế này đều rất thấp, vì ở đây thường có bão tập kích cho nên không thể xây những công trình cao được.

Lúc này, từ đằng xa, chiếc xe tham quan chạy bằng năng lượng mặt trời mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống, ông ta mỉm cười nói với Lương Tư: “Xin chào cô Lương, hoan nghênh cô lại hạ cố đến chơi lần nữa...”

Lương Tư khẽ gật đầu, nói với ông ta: “Thời tiết mấy ngày qua thế nào?”

Người đàn ông vẫn mỉm cười: “Mấy ngày qua coi như là trời trong nắng ấm! Sắp tới cũng không biết có cơn bão nào muốn ghé đây thăm không...”

Đọc truyện chữ Full