DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 267: Tù binh người đức

Ai trong chúng tôi cũng ôm hi vọng lớn đi tìm kiếm xung quanh, chính tôi cũng rất tin rằng năm đó Đỗ Hân Quốc sẽ không tùy tiện nói ra tọa độ của mình, cho nên chắc chắn máy bay của ông ấy đang ở gần đây!

Đáng tiếc cuộc đời bể dâu, năm tháng thay đổi, tôi chỉ hi vọng nơi đây sau mấy chục năm sẽ không khác xưa quá nhiều…

Sông băng là băng tự nhiên có thể di chuyển trên Trái đất. Vào năm 1827 thế kỷ trước, một nhà địa chất đã từng xây một ngôi nhà bằng đá trên sông băng ở dãy núi Alps, nhưng sau 13 năm, căn nhà nhỏ bằng đá này vậy mà lại di chuyển hơn 1000 mét về phía hạ lưu.

Bản thân căn nhà đá đó chắc chắn sẽ không di chuyển, thứ di chuyển chỉ có sông băng ở bên dưới. Nó di chuyển, mang theo cả căn nhà bằng đá đi xuống dưới hơn 1000 mét, mà sông băng đó còn không phải là sông băng có tốc độ di chuyển nhanh nhất, nghe nói sông băng nhanh nhất trên thế giới được cho là di chuyển trung bình 35 mét mỗi ngày.

Nếu tính toán theo tốc độ này, có trời mới biết di thể của Đỗ Hân Quốc đã trôi đến nơi nào rồi! Tôi chỉ hi vọng dòng sông băng này là nơi di chuyển chậm nhất thế giới…

Chúng tôi đi về phía trước một đoạn thì bắt đầu tìm thấy rất nhiều những “mảnh nhôm” to nhỏ khác nhau, thậm chí ở một chỗ trên sườn dốc còn nhìn thấy một cái lốp xe màu đen!

Không biết năm đó chiếc máy bay này đã gặp phải chuyện thảm khốc đến mức nào mới có thể bị rụng thành từng mảnh như vậy. Như thế hệ của chúng tôi bây giờ, được sinh ra dưới sự chỉ huy của những người trẻ tuổi ở Trung Quốc mới, thật khó mà hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh năm đó. Hiểu biết về chiến tranh của chúng tôi chỉ giới hạn trong những bộ phim truyền hình và điện ảnh, nhưng hiện thực còn khốc liệt hơn nhiều so với những tác phẩm trên màn hình.

Ngay ở lúc tôi đang vô cùng xúc động, chúng tôi đã đi qua một mảnh đất cao, trước mắt bỗng xuất hiện một con quái vật khổng lồ rách nát. Dù nó đã không còn giống như dáng vẻ trước kia, nhưng chúng tôi vẫn có thể thấy rõ, trong một khối kim loại được dựng thẳng có dòng chữ viết C-87.

Tôi lập tức xoay người lại nói với Đỗ Lăng, “Là C-87, mau nhìn xem là C-87 kìa!”

Anh ta cũng rất kích động, bởi vì chiếc máy bay mà ông ngoại anh ta lái chính là C-87! Cả hai chúng tôi đều rất mừng rỡ chạy tới chỗ xác chiếc máy bay, nhưng khi tôi vừa tới gần nó thì cảm nhận được ở bên trong có một bộ hài cốt…

Đỗ Lãng thấy tôi đột nhiên đứng yên tại chỗ thì định tới hỏi tôi bị làm sao, nhưng anh ta bị Đinh Nhất ngăn lại, Đinh Nhất ra hiệu cho Đỗ Lãng đừng quấy rầy tôi.

Tôi cảm nhận tàn hồn của bộ hài cốt trong máy bay, nhưng trong lòng lại thấy hơi thất vọng, người này không phải là Đỗ Hân Quốc, mà là một người nước ngoài. Trong ký ức của ông ta có thứ ngoại ngữ mà tôi nghe chẳng hiểu gì cả và những hình ảnh không ngừng xoay quanh bình bình lọ lọ.

Tiếng ông ta nói không phải là tiếng Anh, cho nên người chết này không phải là người Anh, cũng không phải là người Mỹ, nếu tôi đoán không nhầm thì hình như ông ta nói tiếng Đức. Thật kỳ lạ, vì sao trên máy bay của Đỗ Hân Quốc lại có một nhà khoa học của nước đối địch?

Dù tôi không hiểu người nước ngoài này nói gì, nhưng thông qua những hình ảnh trông thấy, tôi cũng có thể hiểu được một chút. Tay người Đức này hẳn là một tù binh, ông ta vốn sẽ được giao cho quân xâm lược Nhật nghiên cứu cái gì đó, nhưng kết quả lại bị người Mỹ bắt lại.

Khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mọi người đang vây quanh nhìn mình chằm chằm, bao gồm cả Kim Bảo sau lưng Hàn Cẩn. Tôi hơi lúng túng chỉ vào xác chiếc máy bay: “Bên trong có hài cốt của con người, nhưng hình như là… của một người nước ngoài.”

Tôi cũng không biết vì sao mình đột nhiên lại không nói hết ra những điều vừa thấy, có lẽ ở trong tiềm thức, tôi vẫn nghi ngờ mục đích chuyến đi này của bọn Hàn Cẩn!

Nghe tôi nói thế, quả nhiên Hàn Cẩn là người đầu tiên chạy tới, xác máy bay đã quá cũ nát, rách bươm, ở bên trong toàn là cát và đất. Hàn Cẩn và thuộc hạ tìm kiếm một lúc lâu mới lôi ra được bộ hài cốt của người kia.

Khi bọn Hàn Cẩn khiêng bộ hài cốt kia ra, tôi mới nhìn thấy tay của người ấy bị trói sau lưng, ông ta đúng là tù binh thật. Vì xác đã biến thành xương khô, nên bọn họ đều rất cẩn thận khi đưa ra ngoài, sợ lỡ tay một cái là gãy nát hết.

Quần áo trên bộ xương là một bộ quân phục, nhưng trên vai không có cấp bậc và quân hàm, ông ta bị gãy xương cổ, xương sọ xoay 180 độ, xem ra đây chính là nguyên nhân khiến ông ta tử vong.

Hàn Cẩn cẩn thận tìm kiếm trên người bộ hài cốt đó nhưng không có gì cả.

Tôi nhìn mà lạnh gáy, cô nàng này đúng là đáng sợ thật, bộ thi thể trông kinh thế kia mà lật trái lật phải không hề chớp cả mắt. Có lúc tôi thật nghi ngờ, không biết có phải cô ta là người chuyển giới không, hoặc có khi cô ta chính là đàn ông cũng nên!

Một thuộc hạ của Hàn Cẩn lấy máy ảnh ra chụp mấy kiểu, nhưng tôi biết họ chỉ đang giả vờ thế thôi. Có trời mới biết mục đích thật sự của họ là muốn tìm cái gì?

Tôi đi tới một chỗ cao, nhìn quanh xem xét bốn phía, đoạn xác máy bay này là phần ống thân sau, không có đầu máy bay, cũng không có cánh, điều này chứng minh khi máy bay bị rơi xuống đã bị chia thành mấy khối. Mà người Đức xui xẻo kia bị trói lại nhốt ở trong cabin phía sau, cho nên khi đoạn thân máy bay lộn vòng rơi xuống, ông ta bị vặn cho gãy cổ.

Tầm mắt của tôi có hạn, đứng ở chỗ cao một lúc lâu cũng không phát hiện ra đầu và cánh của máy bay nằm ở đâu. Tôi đành phải cầu cứu Đinh Nhất, ai bảo anh ta có một đôi mắt như ưng, tốc độ như báo, sức lực như gấu đây?

Đinh Nhất đến bên cạnh tôi, lấy ống nhòm ra nhìn về phương xa, còn tôi thì đứng ở bên cạnh vô cùng mong đợi, hi vọng anh ta có thể phát hiện ra thứ gì đó. Chúng tôi tìm được thân máy bay rồi, chắc đầu máy bay cũng sẽ không quá xa.

“Bên kia kìa!” Đinh Nhất đột nhiên chỉ về phía một chỗ đất trũng ở phía Đông.

Ai ngờ chúng tôi còn chưa kịp làm gì thì bọn Hàn Cẩn đã nhanh chân chạy tới hướng mà Đinh Nhất chỉ. Tôi nhìn mà thầm mắng, mẹ nó, chạy còn nhanh hơn thỏ, nếu nói bọn họ không có mục đích gì thì quỷ mới tin ấy? Cả Đỗ Hân Quốc cũng không tin!

Ngay lúc tôi định chạy đi thì Đinh Nhất lại cười xấu xa giữ chặt lấy tôi và nói: “Không cần phải gấp, bọn họ chạy sai hướng rồi! Đầu máy bay ở bên này cơ mà?”

Tôi vội lấy ống nhòm trong tay Đinh Nhất rồi ngó nghiêng một hồi, đúng là chỗ đám người Hàn Cẩn chạy tới không có gì cả! Vừa rồi ngón tay của Đinh Nhất chỉ lệch sang hướng khác, nhưng cái phương hướng đấy cũng lệch khá nhiều đấy!

Có đôi khi tôi thật sự nghi ngờ Đinh Nhất là một kẻ rất xấu tính…

Sau đó, khi chúng tôi thong dong đi đến chỗ đầu chiếc máy bay thì Hàn Cẩn và người của cô ta mới thở hổn hển chạy từ hướng mà Đinh Nhất chỉ sai, quay về chỗ chúng tôi. Tôi nói thật, nếu ánh mắt có thể giết người thì ánh mắt vừa rồi cô ta nhìn cũng đủ để chúng tôi chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng lúc này tôi chẳng có tâm tư đâu đi quan tâm đến cô ta, tôi đến trước đầu chiếc máy bay, thấy nửa phần trước của nó cắm sâu vào trong đất, kính chắn gió chỉ còn ở phía trên mặt đất một chút, không thể nhìn thấy rõ tình hình ở bên trong.

Đọc truyện chữ Full