DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 244: Cái chết của lý cương

Vì vậy tôi và Đinh Nhất đến gần kéo chú Lê rồi chậm rãi ra khỏi lều.

Lý Cương nhìn thấy chúng tôi thì sững sờ, sau đó cảnh giác nói: “Các người là ai? Tại sao lại xuất hiện ở thôn chúng tôi?”

Tôi nghe thấy câu anh ta nói giống hệt ngày hôm qua, xem ra đúng như chú Lê nói, trí nhớ của anh ta vẫn luôn dừng ở ngày hôm đó...

Tôi cười cười, vẻ mặt hiền hòa nói: “Chúng tôi tới tìm phần mộ tổ tiên, anh là người của thôn Thái Bình à?”

Lý Cương nghe vậy, lễ phép bắt tay tôi: “Xin chào, tôi là Lý Cương, lúc nhỏ tôi từng ở đây, sau đó cùng người nhà dời đi”.

Thấy anh ta đưa tay tới, tôi bắt tay ngay không chút do dự: “Chào anh, tôi là Trương Tiến Bảo… Lần này anh về chơi à?”

Lý Cương thu tay về nói: “Coi như là vậy, nhưng cũng không phải chỉ về chơi, thật ra hằng năm, cứ vào thời điểm này, tôi đều trở lại thăm nơi này một chút, năm nay thì về chủ yếu là để khảo sát xem chỗ này có thể về ở lại được không?”

“À, ra là vậy. Vậy anh đến một mình ư, không đi cùng ai khác à?”

Sau khi nghe tôi hỏi, mặt Lý Cương tựa như mơ hồ nhớ ra cái gì đó, lại như không chắc lắm... Tôi thấy anh ta rầu rĩ, nên tiếp tục hỏi thêm một vấn đề khác: “Anh biết hôm nay là ngày tháng năm nào không?”

Lần này Lý Cương trả lời chắc chắn: “Ngày 27 tháng 6 năm 2010.”

Tôi nghe thấy thời gian này trùng khớp với ba năm trước anh ta xảy ra chuyện. Vì vậy chỉ lắc đầu nói: “Thời gian không đúng, anh nghĩ kĩ lại xem, có phải anh đã quên mất chuyện gì hay không?”

Lý Cương nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt: “Cậu có ý gì? Tôi nhớ nhầm ư? Không thể nào.”

“Không phải, cậu nhớ nhầm rồi, thời gian cậu nói đã là ba năm trước rồi.” Chú Lê bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.

Lý Cương đứng phắt dậy, có chút kích động nói: “Không thể nào! Sao có thể? Hôm nay rõ ràng là ngày 27 tháng 6 năm 2010! Tôi không thể nào nhầm được.”

Tôi biết trí nhớ của anh ta bây giờ rất hỗn loạn, cũng chính bởi sự hộn loạn này mà anh ta vĩnh viễn bị giam cầm ở đây...

Vì vậy tôi lại tiếp tục nói: “Anh quên rồi sao? Anh không tới đây một mình, anh tới đây cùng bạn gái và còn có mấy người bạn thân! Anh thực sự quên hết rồi ư?”

Lý Cương đột nhiên ôm lấy đầu, hoảng sợ hét lên, như thể một đứa trẻ bị kinh hãi quá độ, tôi biết anh ta nhớ ra rồi...

Lúc đó tôi thực sự muốn đi qua an ủi anh ta một chút, lại bị Chú Lê ngăn: “Đừng qua đó, âm khí trên người cậu ta bây giờ lúc nặng lúc nhẹ, chờ một chút xem sao đã.”

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lý Cương rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, anh ta tuyệt vọng nhìn tôi nói: “Tôi thật đã chết rồi ư? Nhưng tôi chẳng phải vẫn tồn tại sao, chúng ta còn vừa mới bắt tay nữa.”

Tuy điểm này tôi cũng không giải thích được, nhưng đúng thật là anh ta đã chết rồi, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Mặc dù biết điều này rất tàn nhẫn, nhưng không thể cứ để anh ta bị giam cầm không thể giải thoát được.

“Vì sao? Tại sao lại không công bằng như vậy? Tôi bị cái quái gì vậy?” Mặt Lý Cương dần trở nên dữ tợn.

Đúng vậy, vì sao chỉ có một mình anh ta xảy ra chuyện? Lẽ nào bởi vì đêm hôm đó anh ta đi ra ngoài ư?

“Đêm hôm đó xảy ra chuyện gì, cậu còn nhớ rõ không?” Chú Lê thong thả hỏi.

Lý Cương chợt yên lặng trở lại, tôi biết anh ta đang nhớ lại chuyện đêm đó. Một lúc sau, chợt anh ta kêu lên một cách thê lương: “Là Liễu Mai! Là con quỷ cái đó! Cô ta muốn hại tôi? Lẽ nào chỉ vì tôi là người quê ở đây sao?”

Quả nhiên chúng tôi đã đoán đúng... Lý Cương kể lại cho chúng tôi nghe chuyện xảy ra vào buổi tối hôm ấy.

Đêm đó, lúc họ đến đây, mọi thứ đều rất bình thường, dù Lý Cương biết chuyện đã xảy ra trong nhà này trước kia, nhưng anh ta không tin có ma quỷ.

Lúc ở cùng mọi người đêm đó, anh ta cũng kể cho các bạn mình nghe câu chuyện kia như đã kể cho tôi nghe. Cũng như những người bên ngoài khác, sau khi nghe về chuyện đó, cũng chỉ nghĩ nó giúp nơi này có thêm chút màu sắc thần bí mà thôi. Nhưng chẳng ai ngờ tới, khi bọn họ ngủ đến nửa đêm lại xảy ra chuyện kì quái.

Bạn gái của Lý Cương lúc đó là Lưu Cảnh Kỳ, nửa đêm cô ấy gọi Lý Cương dậy, nói là mình nghe thấy có tiếng phụ nữ khóc bên ngoài. Vừa nghe, Lý Cương cũng không để trong lòng, chỉ nói nhất định là cô ấy nghe nhầm, nếu không tại sao mình lại không nghe thấy gì?

Nhưng Lưu Cảnh Kỳ càng lúc càng sợ hãi, muốn Lý Cương ra ngoài xem một chút mới an tâm. Để bạn gái bớt sợ, cũng để mình được ngủ ngon giấc, Lý Cương không thể làm gì khác hơn là chui ra ngoài lều.

Anh ta cầm đèn pin đi khắp nơi xem xét, đúng lúc này lại nghe trong một lều khác, Trần Hải cũng muốn ra xem thử, lại bị bạn gái ngăn cản, nói cô ấy sợ phải ở một mình. Vì vậy, Lý Cương nói với Trần Hải không cần đi cùng, một mình anh ta đi xem là được, có khi chỉ là cú kêu đêm thôi.

Kết quả là khi anh ta cầm đèn pin soi đến gốc cây hòe lớn ở góc sân, đột nhiên thấy một bóng trắng vọt ra từ phía sau cây. Phản ứng đầu tiên của anh ta là nghĩ, bạn mình ở lều khác trêu, vì vậy anh ta chầm chậm đi đến dưới gốc cây hòe lớn đó....

Nhưng đúng lúc này, anh ta nhìn thấy một cô gái trong suốt, mặc quần áo thời dân quốc đứng dưới gốc cây hòe, đưa lưng về phía mình. Tiếp đó cô gái kia từ từ quay đầu lại... Mặt cô gái trắng bệch, không một chút máu, hai mắt dữ tợn, u oán nhìn anh ta, dường như lúc nào cũng có thể nhào tới.

Lý Cương là một người vô thần, chuyện này hiện ra trước mắt, khiến người đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là dì Ba năm đó - Liễu Mai! Chuyện xảy ra quá nhanh, anh ta chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy lồng ngực của mình đau nhói, sau đó không biết gì nữa.

Liễu Mai chỉ giết chết Lý Cương, nhất định là có nguyên nhân gì đó, tôi cảm giác anh ta không phải là kẻ ngẫu nhiên bị xui xẻo. Vì vậy, tôi dò hỏi Lý Cương: “Tổ tiên nhà anh có ai biết nhà họ Tiết hay Liễu Mai không?”

Lý Cương bi phẫn nói: “Năm đó mọi người sinh hoạt tại một thôn, nhất định sẽ ít nhiều có chút quen biết. Nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do cô ta giết tôi được! Tôi chỉ biết cô ta qua lời kể của ông mình về sự cố đó thôi...”

Xem ra Lý Cương cũng không thể giải thích được tại sao mình bị Liễu Mai hại chết, vấn đề này chỉ có thể tìm Liễu Mai hỏi cho rõ ràng thôi. Vì vậy chúng tôi để Tôn Bằng Phi và Lưu Lan ở lại đợi. Mà ba người chúng tôi cùng Lý Cương đi ra sân sau. Tôi biết chỉ cần một lần nữa cảm nhận ký ức của vong hồn Liễu Mai là có thể dễ dàng tìm được đáp án...

Đọc truyện chữ Full