DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 220: Thế giằng co

Đinh Nhất lái xe đến một chỗ khá bằng phẳng rồi dừng lại, Đặng Châu Minh khẩn trương rút một gói thuốc ra, sau đó đốt lên hít một hơi.

Xong xuôi, anh ta mới nhớ mà đưa thuốc lá cho chúng tôi, xấu hổ nói: “Mọi người cũng làm một điếu nhé?”

Chú Lê nhận lấy một điếu, Đặng Châu Minh đích thân châm thuốc cho chú. Tôi và Đinh Nhất đều không có thói quen hút thuốc nên xua tay nói không cần. Lúc này, ngoài xe tối đến đáng sợ, có thể nói là đưa tay không thấy được năm ngón! Bầu trời không hề có chút sao nào, cứ như tất cả ánh sáng đều đã bị bóng tối hút đi hết.

Trong khoảng không tối đen, chỉ có ngọn đèn ô tô của chúng tôi là rực rỡ chói mắt, ít nhiều cũng có thể cho người ta chút cảm giác an toàn.

Việc chúng tôi có thể làm bây giờ là ngồi trong xe đợi đến hừng đông. Cũng may vừa rồi tôi đã ăn một bát đồ hộp. Nhưng nghĩ đến bát đồ hộp đó, tôi lại hốt hoảng, lúc này mới nhớ ra mà hỏi chú Lê xem vừa rồi đồ chúng tôi ăn có độc không.

Chú Lê lạnh nhạt lắc đầu nói: “Nếu vừa rồi chúng ta gọi thịt thì chắc đã phiền phức rồi. Nhưng chúng ta ăn đồ hộp, không hề bất kính với bất cứ sinh linh nào, nên họ sẽ không động tay động chân.

Tuy chú Lê nói có lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy không mấy yên tâm, cứ như là có vấn đề nào đó chưa phát hiện ra. Lúc này, tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, lại thấy kim giây đang dừng lại!

“Sao đồng hồ của cháu lại dừng?” Tôi buồn bực hỏi.

Chú Lê nghe xong cũng nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, sau đó biến sắc nói: “Không phải kim đồng hồ dừng, mà là thời gian dừng!”

Đặng Châu Minh nhìn kim đồng hồ của mình cũng thấy dừng: “Lê đại sư, chuyện này... chuyện này là thế nào?”

Chú Lê đưa tay ra hiệu anh ta khoan hãy nói gì, sau đó tự mở cửa xuống xe. Tôi và Đinh Nhất đương nhiên cũng xuống cùng. Lúc trước chúng tôi nghĩ nếu có thể chờ đến hừng đông thì sẽ không có nguy hiểm gì.

Nhưng bây giờ thời gian đã dừng, nếu chúng tôi không làm chút gì đó thì có lẽ sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong bóng tối không lối thoát này.

Chú Lê nhìn màn đêm, im lặng một lát rồi nói với Đinh Nhất: “Quay đầu xe trở về...”

Theo như bình thường thì lúc chúng tôi quay đầu xe hẳn phải là đường xuống núi, nhưng Đinh Nhất vừa lái được một chút thì lại cảm giác đi trên đường lên núi. Đặng Châu Minh bị dọa, lấy điện thoại ra báo cảnh sát, nhưng điện thoại anh ta lại chẳng hề có lấy nửa cột sóng.

Thật ra đối với người bình thường, Đặng Châu Minh bây giờ không bị sợ đến ngây người thì đã coi như là tỉnh táo rồi, tôi bèn an ủi anh ta: “Anh Đặng, trước tiên anh đừng hốt hoảng, chúng tôi sẽ nghĩ cách ra ngoài.”

Tuy tôi không biết hai câu nửa vời này có tác dụng an ủi hay không, nhưng tôi nghĩ có còn hơn không!

Chẳng biết xe đã đi được bao lâu, đến khi khúc cua lại xuất hiện, xem ra chúng tôi vẫn chưa ra ngoài được. Lúc đến đây, tôi vẫn ù tai liên tục, nhưng khi lái xe qua một đoạn thì lập tức trở lại bình thường.

Cuối cùng, chú Lê nói: “Chạy đến trước nhà hàng kia thì dừng lại, vấn đề ở đâu thì phải giải quyết ở đó...”

Nhưng điều kì lạ là lúc chúng tôi đến nhà hàng thì bên trong chẳng hề có lấy ngọn đèn nào, cũng không náo nhiệt như vừa rồi, lúc này nó trở nên lạnh lẽo rõ rệt!

Chúng tôi đến trước nhà hàng, phát hiện ngoại trừ bên trong không có đèn ra thì không khác vừa nãy mấy, cửa nhà hàng cũng mở toang.

“Bà chủ? Chúng tôi trở lại rồi! Có ai không?!” Tôi đứng trước cửa gọi với vào trong.

Trong nhà hàng yên tĩnh đáng sợ, còn nghe được tiếng tôi văng vẳng... Tôi hồi hộp nhìn chú Lê, không biết nên làm thế nào mới phải. Chú Lê lấy một lá bùa ra, khẽ khấn lẩm bẩm mấy câu chú ngữ mà tôi không hiểu, sau đó lá bùa kia “Phừng” cháy lên!

Tiếp đó chú Lê quẳng lá bùa vàng đang cháy vào trong. Nhà hàng vừa rồi còn tối om lập tức trở thành đèn đuốc sáng trưng, thực khách chúng tôi thấy lúc trước cũng đang ngồi ăn ở trong.

Nhưng lúc tôi thấy rõ thứ họ ăn, không nhịn được cảm giác cồn cào buồn nôn... Họ đâu phải đang ăn sơn hào hải vị gì, mà là toàn nhện, rết và các loại côn trùng độc.

Những người này lại như gặp phải ma, hồn nhiên không biết, càng ăn càng ngon miệng...

“Mấy vị khách này sao đã trở lại rồi? Chẳng phải nói muốn lên núi ngủ à?” Một giọng nữ vang lên sau lưng, không còn nhiệt tình như lúc nãy mà lạnh lẽo thấu xương.

Chúng tôi lập tức quay đầu lại, bà chủ vừa nãy còn xinh đẹp, mà bây giờ mặt trắng bệch, hai mắt thâm xanh, xương một bên cánh tay cũng lộ cả ra ngoài.

Tôi nhìn mà suýt bị dọa kêu lên, trong này đâu phải người! Đây rõ ràng là một cái xác đã chết rất nhiều ngày rồi! Nhưng kể cũng lạ, thi thể ở ngay trước mắt, nhưng tôi lại không hề cảm nhận được chút tàn hồn nào...

“Những người này đã nhận báo ứng, mi cũng đã ăn hết hồn phách của họ, bây giờ chẳng phải nên trả nhục thể của họ lại rồi sao? Dù gì bọn mi cũng không dùng được trong thời gian dài!” Chú Lê bình tĩnh nói.

Bà chủ nghe xong thì cười ha hả: “Sao thế được? Vừa rồi nếu không phải mày dùng bùa phá Chướng nhãn pháp của tao, thì chẳng phải mày vẫn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của tao à? Sao phải khổ sở nhìn dáng vẻ như quỷ này?”

Chú Lê trầm mặt nói: “Là mi chọc vào chúng ta trước, còn vây chúng ta lại trong núi. Những người này có lẽ đã phạm vào điều kị húy của mi, đến nhầm nơi, nhưng chúng ta đâu phải như thế? Chúng ta là người thế nào, mi không biết à?”

Bà chủ hừ lạnh, sau đó lắc mông đến trước quầy, khẽ tựa vào rồi nói: “Bọn mày đã dám lên núi tìm xác thì tức là đối nghịch với tao. Tao không động được vào bọn mày, nhưng nếu muốn vây chết bọn mày ở đây... cũng không phải là không thể!”

“Ồ? Vậy thì xem thử mi có bản lĩnh này không! Với lại, mi không sợ gặp báo ứng à? Những người này quả thật đã ăn những sinh linh trên núi, tích nghiệp chướng, vậy còn mi? Mi giết chết họ, chẳng phải cũng vướng nghiệp chướng vào thân sao? Coi chừng kiếm củi trăm năm thiêu một giờ...”

“Báo ứng? Ha ha... Nếu quả thật có cái thứ gọi là báo ứng thì những người này cũng chẳng phải chờ đến bây giờ mới bị tao ăn! Bọn họ đáng chết mấy lần rồi!” Bà chủ đột nhiên dữ tợn quát chúng tôi.

Tôi thấy tình hình này sẽ xảy ra chuyện xấu! Một khi không nói chuyện được ổn thỏa, chẳng phải là sẽ phải động thủ à?! Nghĩ vậy, tôi thò tay vào ống quần, sờ lên con dao thép của mình. Đang định rút ra thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên ngoài nhà hàng: “Cái đám nôn nóng này sao lại to gan như thế? Không thể nói chuyện tử tế được à?”

Đọc truyện chữ Full