DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 213: Không muốn gặp lại

Chú Lê thấy tình hình khẩn cấp như vậy thì quay sang nói với tôi và Đinh Nhất: “Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay thôi.”

Hai bố con nhà họ Lưu thật không ngờ chú Lê lại thoải mái đồng ý, chứ không nhân lúc họ cháy nhà để hôi của, cả hai cảm kích nhìn chúng tôi. Thật ra tôi biết chú Lê đã nắm chắc tâm lý rồi. Họ đã nói mình buôn bán vật liệu xây dựng, thì nếu quả thật có thể tìm thấy cô gái kia thì còn quỵt tiền được à?

Trời đổ mưa to, cứ như ông trời dùng chậu dội nước xuống vậy. Lái xe trên đường trong thời tiết như thế quả thật là khảo nghiệm với kỹ thuật của tài xế. Nhưng cũng may người lái là Đinh Nhất, tôi hoàn toàn yên tâm về kỹ thuật của anh ta.

Ô tô chạy trên đường gần hai tiếng mới tới cửa của đập chứa nước, dọc đường chúng tôi đi, phải nói là mưa giật gió rền! Lúc chúng tôi đến thì bên ngoài đập đã có rất nhiều xe dừng lại. Trong đó còn có mấy chiếc xe cảnh sát, thậm chí còn cả một chiếc xe cứu thương 120.

Hai bố con nhà họ Lưu xuống xe rồi nhanh chóng tìm mấy bộ áo và giày đi mưa cho chúng tôi. Chúng tôi nhanh chóng mặc vào, sau đó chuẩn bị đi lên đập chứa nước. Con đập này nằm cạnh vách núi, độ cao hiểm trở.

Lúc này, mực nước trong đập cũng đã sắp lên đến mức cao nhất, nhưng trời vẫn mưa to không ngớt. Nếu quả thật như nhân viên ở đây nói, một khi phải mở hệ thống thoát nước, chỉ e khó lòng mà tìm được thi thể của hai người kia.

Tôi đứng trên thành đập nhìn mặt nước, lúc này vẫn đang có hai chiếc bè chèo bên trong tìm xác, nhưng nhìn tình hình thì vẫn chưa thấy gì...

Tôi quay sang nói với chú Lê: “Cháu đi xuống xem thử, nếu không thì chẳng cảm nhận được gì cả!”

Chú Lê nhìn thời tiết và mực nước bên dưới, hơi do dự nói: “Vậy cũng mạo hiểm quá? Kỹ thuật bơi của cháu lại không tốt, sao cứ thế mà xuống được?”

Tôi lau nước trên mặt, nói: “Không sao, bây giờ không nghĩ được nhiều thế, để Đinh Nhất đi cùng cháu là được! Cháu thấy mực nước này có lẽ cũng không cố tìm được mấy tiếng nữa.”

Rất nhanh sau đó, một chiếc bè đang chèo được hai bố con nhà họ Lưu gọi về. Tôi và Đinh Nhất đều mặc áo phao cứu sinh ngoài áo mưa. Nếu quả thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cũng có thể tạm thời cứu mạng.

Nhưng vừa ngồi lên bè, tôi đã cảm thấy hơi ngu. Sao cái bè này trôi trên mặt nước mà cứ như sắp chìm nghỉm thế này? Lúc bấy giờ, Đinh Nhất thấy tôi mù mờ thì biết tôi sợ, bèn cười nói: “Yên tâm, có tôi ở đây, cậu sẽ không chết đuối đâu!”

“Phì! Chúng ta bây giờ đang ở trên nước đấy, anh có thể nói gì dễ nghe hơn được không?” Tôi tức giận nói.

Tuy đây chỉ là một đập chứa nước, nhưng cũng chẳng phải là không có sóng gió gì. Nhất là lúc mưa gió bão bùng này, hạt mưa tạt lộp độp vào mặt chúng tôi. Chúng tôi phải vuốt nước trên mặt liên tục, nếu không thì chẳng thấy rõ được gì cả.

Mỗi người đều cầm đèn pin, liên tục rọi xuống nước. Nhưng ngoại trừ ít rác rưởi thỉnh thoảng trôi đến, thì hoàn toàn không có lấy nửa cái xác nào. Đáng lý ra, nếu người chết không có vật nặng gì trên người thì nhất định sẽ trôi nổi trên mặt nước mà.

Nhưng nhóm bọn họ đã tìm được hai ngày rồi, nếu thật sự trôi nổi trên mặt nước, thì đã tìm được từ lâu. Chẳng lẽ họ bị cái gì dưới nước quấn lấy? Vậy cũng không đúng? Nghe hai bố con nhà họ Lưu nói mình đã tìm hai thợ lặn chuyên tìm xác đến, dù ở nơi nào dưới nước thì cũng có thể tìm được!

Lúc này, chuông điện thoại trong túi quần vang lên. Tôi cố gắng lôi ra xem, thấy là chú Lê ở trên bờ gọi tới. Tôi bắt máy, nghe thấy chú nói: “Hai đứa trở lại đi! Có lẽ hai đứa trẻ này ở ngay dưới nước, nhưng có oán hận nên không muốn bị chúng ta tìm thấy. Bây giờ cháu ở trên mặt nước có cảm thấy gì không?”

Tôi lau nước trên miệng: “Tạm thời thì không, vậy nếu họ không muốn xuất hiện thì phải làm thế nào bây giờ?”

Chú Lê im lặng một lúc: “Các cháu trở lại trước đã, cứ tìm như thế cũng vô ích. Chú nghĩ cách khác.”

Nghe chú Lê bảo về, tôi lập tức như được đại xá, nói với người chèo thuyền: “Mau, quay lại bờ đã!”

Lúc trở lên bờ, tôi thấy chú Lê đang dựng tạm một chiếc lều đơn sơ để đốt tiền giấy, miệng lẩm nhẩm gì đó. Hai bố con nhà họ Lưu và hai vợ chồng trung niên khác đứng cạnh chú, có lẽ đó là bố mẹ của Tiêu Phong.

Chắc hẳn nếu họ biết trước sẽ có kết cục như vậy, thì có đánh chết cũng không dám phản đối chuyện của hai đứa trẻ này.

Chú Lê thấy chúng tôi ướt sũng đi đến, thì đứng dậy nói: “Hai đứa không sao chứ?”

Tôi lắc đầu nói với chú: “Chút mưa này không thành vấn đề…”

Chú Lê quay lại nói với người hai nhà Lưu, Tiêu: “Lát nữa tôi còn phải làm một lễ cúng chiêu hồn nhỏ, gọi hồn phách hai đứa trẻ về. Đến lúc đó, mọi người phải nói với chúng là đã đồng ý chuyện kết hôn rồi, hơn nữa còn sẽ hợp táng, để hai đứa cảm thấy có thể vĩnh viễn ở bên nhau, như vậy sẽ ra khỏi nước!”

Ai ngờ chú Lê vừa dứt lời, đã nghe mẹ Tiêu nói với vẻ khó chịu: “Hợp táng? Con trai tôi không chôn cùng mộ với con bé kia đâu!”

Chú Lê nổi giận: “Đã lúc nào rồi mà còn nói chuyện này! Tôi mặc kệ trước đây hai nhà mấy người có ân oán gì, đã mời tôi đến tìm xác thì phải nghe theo tôi! Tôi nói cho bà biết, có biết tại sao con bà không muốn gặp lại bà nữa không? Vì trong lòng nó cho rằng bản thân bị loại bố mẹ như mấy người ép chết đấy! Tôi khuyên mấy người nghĩ cho kỹ, mực nước đang dâng lên liên tục đấy. Nếu bà muốn con mình bị cuốn đi, tìm khắp nơi cũng không thấy xác, thì chúng tôi rời khỏi đây ngay!”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy chú Lê tức giận, đúng là hổ không phát uy thì bà cho rằng tôi là mèo bệnh hả?! Người nhà họ Tiêu không có kiến thức nên đương nhiên không biết danh tiếng của chú Lê. Nhưng người nhà họ Lưu thì lại khác, ông ta đã có thể đi tìm suốt đêm, thì nhất định trước đó đã được cao nhân chỉ bảo. Vì thế họ mới biết nếu lúc này mà đắc tội chú Lê thì sẽ không tốt lành gì, vội ngon ngọt khuyên bảo chú Lê đừng giận.

Mấy câu của chú Lê cũng hơi nặng, mẹ Tiêu nghe xong thì co quắp ngã xuống đất, mãi không gượng dậy nổi. Cuối cùng vẫn là bố Tiêu liên tục xin lỗi chú Lê: “Chỉ cần có thể tìm được xác con của chúng tôi về, thì thế nào cũng được!”

Sau khi chuẩn bị tất cả sẵn sàng xong, chú Lê lấy hai tờ bùa màu vàng ra, bảo người hai nhà Lưu, Tiêu nói bát tự của con mình. Sau đó chú dùng chu sa đính bùa lên, cho vào chậu than đốt đi.

Chú Lê liếc ra ngoài lều, sau đó dùng tay nhẩm tính, rồi quay lại nói với tôi: “Tiến Bảo tránh đi một chút, cháu lên xe trước, đợi chú gọi thì hẵng qua…”

Đọc truyện chữ Full