DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 126: Bỗng nhiên ngất xỉu

Lâm Phong gãi đầu: “Tôi phải đi kiểm tra thử thì mới biết được…”

Tôi nói ngay: “Mau đi đi, bảo doanh trưởng Bạch tới tìm tôi ngay, có chuyện nói với anh ta!”

Doanh trưởng Bạch đến rất nhanh, tôi lọc ra hai manh mối có ích nhất để nói với anh ta. Họ bàn bạc với tôi, nhất trí cho rằng tàu ngầm đã mất tích vào đúng thời khắc đó!

Lúc này, Lâm Phong chảy đầy mồ hôi chạy về, đọc tọa độ vừa tra được cho tôi: “Tọa độ này chỉ vị trí ở vùng biển Hoàng Hải…”

Tôi nhận lấy, nhìn lướt rồi đưa cho doanh trưởng Bạch xem: “Đây là vị trí của tàu ngầm vào 14 giờ 45 phút ngày 15 tháng trước… Anh xem thử có gì khác thường không?”

Doanh trưởng Bạch nhận lấy, biến sắc nói: “Sao lại thế được? Đáng ra họ không nên xuất hiện ở đó mới đúng!”

“Sao lại không thể?” Tôi khó hiểu hỏi.

Doanh trưởng Bạch ngẩng đầu, khó tin nhìn tôi: “Vì vị trí này cách lộ tuyến đích trong kế hoạch huấn luyện của chúng tôi rất xa! Từ trước đến giờ, chưa từng xảy ra tình huống thế này trong diễn tập huấn luyện.”

Tôi có thể nghe ra được doanh trưởng Bạch không tin. Có lẽ phối hợp với chúng tôi cũng chỉ là mệnh lệnh của cấp trên, sâu trong lòng anh ta, chúng tôi cũng chỉ là mấy tên thầy đồng mà thôi. Tôi nghe anh ta nói vậy, ngữ điệu trở nên khó chịu: “Vậy xin hỏi các anh, trước giờ đã xuất hiện tình huống tàu ngầm biến mất chưa?”

Doanh trưởng Bạch bị tôi hỏi đến ngây như phỗng, sau đó sắc mặc trở nên khó coi…

Chú Lê thấy thế thì đánh mắt ra hiệu cho tôi, ý bảo đừng nói chuyện thẳng thừng như vậy. Sau đó chú cười với doanh trưởng Bạch: “Có lẽ cậu không tin, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã đến rồi, vì vậy sẽ dốc hết sức để giúp các cậu. Tôi có thể khẳng định với cậu rằng đây là vị trí của tàu ngầm vào thời điểm đó.”

Nghe lời này của chú Lê, sắc mặt doanh trưởng Bạch đã dịu hơn: “Ngài Lê, tôi bày tỏ sự áy náy đối với lời nói vừa rồi. Thật ra trước đó tôi đúng là không hiểu tại sao lãnh đạo lại tìm các ngài, nhưng xem ra, các ngài đúng thật là có bản lĩnh khác người thường.”

“Được rồi, đã thống nhất được quan điểm, vậy tiếp theo chúng ta phải chung sức, đừng ôm hoài nghi và thành kiến với nhau nữa!” Chú Lê nói ba phải.

Doanh trưởng Bạch lại nhìn tôi: “Tiến Bảo, vừa rồi ngại quá!”

Người ta đã chủ động nói thế rồi, dĩ nhiên tôi cũng không thể tỏ thái độ, bèn cười nói: “Doanh trưởng Bạch, thật ra tôi thật sự rất tôn kính quân nhân! Anh xem, lần này chúng tôi đến quả thật chỉ là giúp đỡ, không hề giao dịch tiền bạc gì. Vì thế chúng tôi có chung mục đích với các anh, chính là nhanh chóng tìm được 78 chiến sĩ trên tàu ngầm bị mất tích kia.”

Doanh trưởng Bạch nghe xong lại thấy xấu hổ, chủ động vỗ vai tôi: “Cảm ơn cậu…”

Tôi thấy đã hòa hợp được, nên ngỏ ý muốn nhanh chóng phái thuyền cứu hộ đến tìm kiếm ở lân cận vùng biển kia. Doanh trưởng Bạch gật đầu nói: “Được, vậy tôi đi xin chỉ thị của cấp trên, sẽ nhanh chóng xuất phát sau một tiếng nữa!”

Doanh trưởng Bạch và Lâm Phong đi rồi, chú Lê lo lắng hỏi tôi: “Tiến Bảo, cháu có chắc chắn tàu ngầm ở gần tọa độ đó không?”

Tôi thở dài thườn thượt: “Không ạ… Nhưng đó là đầu mối duy nhất, cháu tin rằng tọa độ kia có ý nghĩa gì đó. Hơn nữa cháu đoán họ đã sớm tìm kiếm ở lộ tuyến định sẵn, rõ ràng là không có thu hoạch gì.”

Lúc này, Lâm Phong đã quay trở lại, cậu ấy bảo chúng tôi đến nhà ăn dùng bữa trước, một giờ sau sẽ xuất phát đúng giờ. Nhắc đến ăn cơm, tôi cũng thấy hơi đói, bèn đứng dậy chuẩn bị đến nhà ăn với họ.

Ai ngờ lúc vừa đứng lên, mắt tôi tối sầm lại, sau đó thì chẳng biết gì nữa…

Chẳng biết qua bao lâu, tôi mới từ từ tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong một không gian chật hẹp, Đinh Nhất an vị bên cạnh mình. Thỉnh thoảng, tôi còn có thể cảm thấy hơi mất trọng lực, xem ra chúng tôi đã lên thuyền xuất phát rồi.

Đinh Nhất thấy tôi tỉnh lại thì đưa cho tôi một chai nước suối: “Cảm thấy thế nào? Có muốn uống nước không…”

Tôi miễn cưỡng ngồi dậy, nhận chai nước tu ừng ực hai hớp, rồi lau nước dính trên miệng: “Tôi ngất bao lâu rồi?”

Đinh Nhất nhìn đồng hồ: “Sắp được ba tiếng rồi. Họ phái quân y đến khám, nhưng không tìm ra được nguyên nhân cậu ngất xỉu.”

Tôi xua tay nói, “Tôi không sao, chú Lê đâu? Chúng ta đã xuất phát rồi à?”

“Chúng ta đã xuất phát từ lâu rồi. Sư phụ đang nói chuyện với doanh trưởng Bạch trên boong thuyền. Cậu có đói không? Doanh trưởng Bạch bảo đợi cậu tỉnh thì dẫn cậu đi ăn.”

Tôi nghe đến ăn thì tỉnh táo hơn, lóp ngóp bò dậy nói: “Đói chứ! Đi đi đi! Tôi đói đến mức da bụng dán vào lưng rồi…”

Lúc chúng tôi ra boong thuyền, doanh trưởng Bạch đang trò chuyện gì đó với chú Lê. Vừa thấy tôi, anh ta đi đến: “Tiến Bảo, vừa rồi cậu dọa tôi hết cả hồn. Bây giờ thấy thế nào? Có cần tôi gọi quân y đến không?”

Tôi cười nói với anh ta: “Cảm ơn doanh trưởng Bạch đã quan tâm, tôi không sao rồi, chỉ là vừa nãy dùng não quá độ thôi, nhưng nói thật, tôi thấy có hơi đói bụng!”

Doanh trưởng Bạch cười ha hả: “Biết đói là không sao rồi! Cơm đã chuẩn bị xong từ lâu, để tôi bảo người dẫn các cậu đi…” Anh ta nói xong thì quay lại vẫy tay với một chiến sĩ ở cách đó không xa, rồi nói nhỏ với cậu ta vài câu.

Cậu chiến sĩ kia dẫn chúng tôi vào nhà ăn ở khoang thuyền. Tôi vừa vào thì đã ngửi thấy mùi cơm chín, lúc này đang là giờ cơm, có không ít chiến sĩ cũng đang ăn ở đó.

Họ đồng loạt nhìn chúng tôi đi vào, sau đó chủ động nhường một bàn trống, khiến tôi hơi ngại. Đồ ăn nhanh chóng được bê lên, tôi vừa nhìn đã thấy thức ăn của mình khác với họ. Xem ra là doanh trưởng Bạch đã bảo đầu bếp chuẩn bị riêng cho chúng tôi.

Đinh Nhất thấy tôi ăn như hổ đói, thì cười nói: “Ha ha, ai không biết còn tưởng cậu nhịn đói ba ngày rồi đấy nhỉ?”

Tôi vừa ăn vừa nói: “Anh thì biết cái gì, tuy tôi chỉ toàn lao động trí óc, nhưng cũng tiêu hao thể lực biết chưa?”

“Được được được, cậu mệt mỏi hơn người khác, được chưa?! Lúc ăn cơm thì đừng nói chuyện! Ăn không nói ngủ không thưa, không biết à?” Chắc Đinh Nhất sợ vừa ăn vừa nói sẽ bị sặc nên bắt tôi im.

Tôi cũng không rảnh mà đáp lại anh ta, tiếp tục càn quét đồ ăn trên bàn… Lúc này, chợt nghe một chiến sĩ ngồi bàn bên cạnh nói: “Vẫn là suất ăn chất lượng cao của anh ta ngon hơn, cậu xem anh ta ăn ngon lành chưa kìa!”

Tôi nghe vậy thì đỏ hết cả mặt, thầm nghĩ không phải là ngon hơn mà là do tôi quá đói!

Đọc truyện chữ Full