DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 107: Nữ thi phía sau

Nghe chú Lê phân tích như vậy, tôi nghĩ ngay đến hai gã bảo vệ gặp chuyện không may, bèn hỏi Lưu Thắng Lợi: “Tổng giám đốc Lưu, đã tìm thấy bảo vệ bị mất tích kia chưa?”

Lưu Thắng Lợi lắc đầu nói: “Chưa, công ty bảo vệ đã báo án rồi, nhưng vẫn mãi chưa có tin gì.”

Tôi quay lại nhìn chú Lê, chắc hẳn chú cũng đang nghi ngờ bảo vệ mất tích lúc trước có vấn đề, vì thế chú nói với Lưu Thắng Lợi: “Tổng giám đốc Lưu, có thể cho tôi xem hồ sơ chi tiết về nhân viên ở đây được không?”

Lưu Thắng Lợi nhanh chóng sai người mượn hồ sơ chi tiết về tất cả nhân viên ở đây, thậm chí còn có cả của ông ta và mấy người thân thích. Nhưng chúng tôi đọc mấy lần, chỉ thấy những nhân viên bảo vệ này chủ yếu là quân nhân đã xuất ngũ, xuất thân đều rất trong sạch.

Nhất là Vương Hải đã chết vì sợ kia, vừa xuất ngũ năm trước, các đồng nghiệp đều nhận xét người này rất cẩn thận, là một thanh niên tốt, không ngờ lại xấu số như vậy.

Biết bây giờ Lưu Thắng Lợi chẳng có thứ gì của nữ thi thời nhà thanh có thể cung cấp cho tôi, vậy Vương Hải này chính là đầu mối đột phá duy nhất. Bây giờ phải làm rõ xem cái chết của anh ta có liên quan gì đến nữ thi kia không.

Vì vậy, chú Lê yêu cầu muốn xem xét thi thể của Vương Hải, ai ngờ Lưu Thắng Lợi lại khó xử nói: “Thi thể của cậu ta đã được người nhà nhận về rồi, nghe nói hôm nay sẽ hỏa táng!”

Tôi nghe thế thì sốt ruột nói: “Nhanh lên, gọi cho người nhà của anh ta, nhất định phải bảo toàn di thể trước đã! Bằng không ông cũng đừng mong tìm được nữ thi kia!”

Lưu Thắng Lợi không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy, vội lấy điện thoại ra gọi cho người nhà của Vương Hải. Ông ta nói hươu nói vượn một lúc, cái gì mà mình mua bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn cho con họ, bây giờ công ty bảo hiểm có thể trả cho 5 vạn, nhưng nhân viên phía bảo hiểm yêu cầu phải thấy xác Vương Hải mới có thể trả tiền…

Cũng may, hôm nay có nhiều xác cần hỏa táng, trước Vương Hải còn 6, 7 người nữa, cuối cùng cũng ngăn lại được ngay lúc anh ta bị đẩy vào lò hỏa táng. Nghe nói thi thể Vương Hải đã được giữ lại, chúng tôi lập tức tới chỗ hỏa táng với Lưu Thắng Lợi!

Ngay lúc chúng tôi đến nơi liền thấy một đôi vợ chồng trung niên hơn 50 tuổi, đang đau buồn đứng cạnh thi thể. Không cần hỏi cũng biết, đây chắc chắn là cha mẹ Vương Hải. Đứa con mình vất vả nuôi lớn, còn chưa kịp lập gia đình thì đã mất, có ai mà không đau lòng chứ?

Nhưng tiền vẫn có tác dụng lớn, nếu không đã chẳng thể ngăn thi thể của Vương Hải ngay trước miệng lò. Có điều, Lưu Thắng Lợi đã nói chúng tôi là người của công ty bảo hiểm, thì chúng tôi cũng chỉ đành làm tròn “bổn phận” thôi.

“Bác Vương, lúc con bác còn sống có từng nói tim mình thường khó chịu không ạ?” Tôi nghiêm túc hỏi.

Cha Vương Hải lắc đầu: “Không, nếu có thì hai chúng tôi đã đưa nó đi kiểm tra rồi, nào xảy ra cơ sự này!”

“Vâng, vậy thì…” Tôi giả vờ gật đầu nói.

Lúc này, chú Lê liền đưa mắt ra hiệu cho Lưu Thắng Lợi. Ông ta gọi cha mẹ Vương Hải ra ngoài, bảo là cần bọn họ kí vài chữ mới được nhận số tiền bảo hiểm rủi ro 5 vạn kia.

Thấy cha mẹ Vương Hải đi rồi, tôi đi ngay đến bên thi thể anh ta, xốc tấm vải trắng phủ bên trên ra. Khuôn mặt Vương Hải rất bình tĩnh, không trợn mắt lên như trong tài liệu, cũng có thể là cha mẹ đã vuốt mắt anh ta xuống. Dù sao thì cũng chẳng ai muốn con mình ra đi như vậy.

Tuy vừa nãy bước vào nhà, tôi cũng cảm nhận được chút kí ức của Vương Hải lúc còn sống, nhưng cũng chỉ rải rác, không có hình ảnh trước khi chết của anh ta. Nếu muốn biết thêm, tôi phải đến gần thi thể mới được.

Tay Vương Hải rất lạnh, đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp chạm vào một thi thể mới chết như thế. Trước đây tôi gặp, nếu không phải xác thối rữa thì cũng đã là thây khô. Cuối cùng, hôm nay tôi mới biết mạng người lại mỏng manh như thế.

Lúc tay chạm vào Vương Hải, kí ức trước khi chết của anh ta ập vào đầu…

Đêm hôm đó, trong nông trại rất tối, trời không trăng. Vương Hải vẫn đi tuần trong đêm với Triệu Quân cùng tổ mình như bình thường. Họ vừa đi vừa nói về bảo bối mà ông chủ bị mất hôm qua. Nhất là Triệu Quân, cậu ta còn nói xa nói gần rằng thứ bị mất đó rất tà ma.

Thật ra lúc đó Vương Hải cũng thấy hơi rét, nhưng không tiện nói ra, chỉ sợ Triệu Quân cười mình. Nhưng càng sợ, anh ta lại càng không nhịn được mà nghĩ linh tinh: “Nữ thi tự bỏ đi kia liệu có đang núp trong bóng tối nhìn mình không?”

Ai ngờ, lúc bọn họ đến trước hòn non bộ, Triệu Quân chợt nói muốn đi vệ sinh, sau đó liền chui tọt ra sau hòn non bộ. Vì đang sợ nên Vương Hải đành đứng một mình chờ anh ta ở trước.

Nhưng thời gian trôi qua mà mãi vẫn không thấy Triệu Quân đi ra. Vương Hải liếc nhìn đồng hồ, mới thấy Triệu Quân đi đã sắp được 20 phút rồi!

Vì vậy, anh ta hỏi với ra sau hòn non bộ: “Anh Quân? Anh Quân, anh xong việc chưa?”

Nhưng đợi một lúc vẫn không nghe ai trả lời. Sau hòn non bộ chỉ im lặng, yên tĩnh đến đáng sợ…

Ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên của Vương Hải là Triệu Quân muốn đùa mình, vì anh ta nhỏ tuổi nhất ở đây, bình thường cũng hay bị mấy tên ma cũ này ức hiếp. Vì thế, anh ta bèn kêu lớn ra sau hòn non bộ: “Đừng đùa nữa anh Quân, em thấy anh rồi!”

Vừa dứt lời, anh ta chợt nghe mấy tiếng kì lạ vang lên sau hòn non bộ.

“Ặc… ọc ọc… Ặc…”

Tiếng này nghe như có ai phát ra lúc bị ghì chặt cổ vậy! Nghĩ thế, Vương Hải vội lao ra sau hòn non bộ, nhưng lại thấy chẳng có ai ở đó cả.

Ngay lúc đang đứng ngây người, nghĩ mãi mà không biết Triệu Quân đi đâu, thì âm thanh kì lạ lúc nãy lại vang lên sau lưng lần nữa.

“Ặc… ọc ọc… Ặc…”

Vương Hải quay phắt lại, sợ ngây ra vì cảnh trước mắt. Nữ thi mà ông chủ bị mất kia đang cúi thấp đầu, đứng trước mặt mình.

Nỗi kinh hoàng chợt xuất hiện khiến tim Vương Hải như bị đè nặng, tức thở vô cùng! Ngay sau đó, cơ thể anh ta lắc lư, mắt tối sầm, toàn bộ kí ức dừng lại ở đây.

Tuy không thấy vẻ mặt của Vương Hải sau khi chết, nhưng trong tài liệu có ghi rằng lúc được người khác phát hiện ra, hai mắt anh ta trợn lên, miệng há rất to, điển hình của cái chết vì quá sợ hãi.

Tôi nhanh chóng hoàn hồn từ kí ức của Vương Hải. Chú Lê thấy tôi bình tĩnh lại thì vội hỏi: “Sao rồi, tên nhóc đó bị cái gì dọa chết?”

Tôi thở dài nói: “Không khác chúng ta đoán là mấy, bị nữ thi đời nhà Thanh kia dọa chết. Nhưng Triệu Quân kia chắc chắn có vấn đề!”

Đọc truyện chữ Full