DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 70: Sophia

Đinh Nhất thấy tôi vẫn không ngủ được nên cũng ngồi dậy nhìn qua cửa sổ tròn hướng ra biển. Sau đó ý nhị nói với tôi: “Tiến Bảo, cậu cảm giác được có thứ gì đó trong biển à?”

Tôi ngạc nhiên: “Trong biển có thể có gì chứ?”

Đinh Nhất nhìn thẳng vào tôi nói: “Đại dương rộng lớn như thế, chẳng lẽ không có có thi thể nào sao?”

Nghe anh ta nói thế tôi mới hiểu ra, Đinh Nhất nói đúng, bây giờ chúng tôi đang ở vùng biển quốc tế, biển mênh mông sao lại không có xác chết? Cho dù chỉ là động vật?

Nhưng đến tôi vẫn không có cảm giác gì, ngoài việc dạ dày khó chịu thì cũng chỉ đau đầu, chẳng lẽ năng lực của tôi mất tác dụng trên biển rộng mênh mông?

Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy hoảng hốt, không ngừng suy diễn những khả năng có thể xảy ra. Đinh Nhất thấy sắc mặt của tôi lúc trắng lúc xanh thì an ủi: “Cậu đừng sợ, chắc là do cậu khó chịu nên mới không cảm nhận được thôi, lên đất liền sẽ khỏe lại ấy mà.”

“Nếu như lên đảo vẫn không tốt hơn thì sao? Chúng ta dựa vào cái gì để tìm Trương Tuyết Phong đây?” Tôi bi quan nói.

Không ngờ Đinh Nhất nhẹ nhàng nói: “Không thấy cũng là bình thường, dù sao cũng 20 năm rồi, hơn nữa không phải cậu đã có manh mối từ cái kẹp kia sao? Chính nhờ những đầu mối này, mọi người mới có thể khoanh vùng phạm vi tìm kiếm ở Phipipines. Như vậy đã rất tốt rồi, còn sau này có thể tìm được người hay không, chúng ta còn phải chờ vận may của Trương Tuyết Phong nữa!”

Bây giờ thì hay rồi, lúc đầu tôi khó chịu không ngủ được, còn bây giờ thì lòng dạ rối bời càng không thể ngủ nổi. Nói thật, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi ngồi thuyền trên đại dương. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nơi này sẽ làm mình trở thành người bình thường, nó khiến cho tôi không thoải mái chút nào.

Sáng sớm hôm sau, tôi mang đôi mắt gấu mèo đi lên boong cùng Đinh Nhất. Mặt trời buổi sớm có hơi chói, tôi híp mắt nhìn mặt biển, lúc này sóng yên biển lặng, thỉnh thoảng có cơn gió biển nhẹ nhàng vỗ về gương mặt khiến tôi thoải mái hơn nhiều.

Đêm qua đúng là quá khó chịu, tôi chỉ mong sao có thể mau lên bờ. Nhưng khi thấy cảnh biển mênh mông vô bờ bến này, thật không biết khi nào mới cập bến được.

Đinh Nhất đã nói với chú Lê tình trạng của tôi, chú cũng an ủi: “Không cần lo lắng quá, trước đó chúng ta cũng thu thập đủ đầu mối rồi, chỉ cần mọi người có thể bình an lên bờ, tình trạng của cháu sẽ được cải thiện thôi.”

Tôi gật đầu, cũng thầm hi vọng như thế…

Lâm Dung Trân cho hai đầu bếp đi theo phục vụ chúng tôi, một Trung một Âu, họ đang chuẩn bị điểm tâm trong bếp, anh Hào và người của anh ta cũng giúp họ. Tôi nghe mùi thơm thì bụng lại ục ục sôi réo.

Vừa định đến phòng ăn, tôi thấy hướng dẫn viên người Philippines - Ivan, đang cầm kính viễn vọng nhìn chằm chằm về phía trái du thuyền, như phát hiện ra đại lục mới vậy. Tôi hứng thú đi đến hỏi: “Tìm thấy vùng đất mới rồi à?”

Ivan bị tôi làm cho giật mình, quay lại nhìn, chỉ về một hướng trên biển nói: “Bên kia có một du thuyền cỡ nhỏ.”

Tôi cầm kính viễn vọng nhìn theo hướng anh ta chỉ, quả nhiên phát hiện một chiếc du thuyền cỡ nhỏ trôi nổi trên biển. Nhưng chuyện này không hợp lý, chúng tôi đã đi trên vùng biển quốc tế cả đêm, bây giờ đã đến khu vực biển sâu, loại du thuyền cỡ nhỏ này thường chỉ du ngoạn ở vùng biển cạn, sao có thể đến vùng nước sâu thế này được?

Có lẽ Ivan cũng nghĩ đến chuyện này, anh ta vô cùng thắc mắc: “Loại du thuyền nhỏ như vậy, sao lại đến vùng biển sâu này? Chẳng lẽ bọn họ không sợ không đủ nhiên liệu để về à?”

Tôi dùng kính viễn vọng nhìn một hồi: “Có lẽ bọn họ đúng là không về được.”

Lúc này Đinh Nhất đi tới, tôi đưa kính viễn vọng cho anh ta, nhưng anh ta lắc tay nói không cần. Cũng đúng, thị lực của anh ta rất tốt, không cần dùng kính viễn vọng cũng có thể nhìn rõ chiếc thuyền kia.

Đinh Nhất nhìn một chốc, nói nhỏ với tôi: “Thuyền đó rất kỳ lạ, trên thuyền không có sinh khí, chắc chắn không có người sống, cậu không cảm thấy gì à?”

Tôi cố gắng cảm nhận, có lẽ do quá xa nên không thấy gì cả. Đinh Nhất lập tức tới phòng hoạt động chung mời chú Lê ra. Ông ấy đứng trên boong thuyền, nhìn thoáng qua thì biến sắc, rồi nói ngay với thuyền trưởng: “Thuyền trưởng, mau dừng thuyền lại, đừng đi về hướng phía trước.”

Cứ như vậy, thuyền của chúng tôi lại tắt động cơ lần nữa, mọi người trong khoang thấy lại có chuyện nên tò mò ra ngoài boong nhìn.

Luật sư Nghiêm và Phương Thanh Bình cũng đi từ phòng hoạt động ra. Họ đứng trên mạn thuyền nhìn về chiếc thuyền kia, tôi đưa kính viễn vọng cho luật sư Nghiêm, ông ta vừa nhìn đã hét lên: “A! Đây không phải là tàu Sophia sao.”

Phương Thanh Bình nghe thấy thì lấy kính trên tay luật sư Nghiêm hướng nhìn về phía chiếc thuyền. Anh ta cũng đang giật mình, miệng há ra cả buổi không nói gì. Lúc này chú Lê mới đi đến hỏi: “Luật sư Nghiêm, cậu biết du thuyền kia à?”

Luật sư Nghiêm hít một thật hơi, điều chỉnh tâm trạng nói: “Lê đại sư, ngài còn nhớ hôm qua chúng ta gặp đoàn thuyền thực hiện lễ tế trên biển không? Du thuyền mất tích họ muốn tìm tên hiệu là Sophia, nó được cha mẹ của thiếu gia họ Ngũ mua cho, chính là chiếc thuyền đang trôi dạt đằng kia…”

Chú Lê nghiêm túc nói với Đinh Nhất: “Cháu thấy gì?”

Đinh Nhất cau mày nói: “Trên du thuyền đúng là có viết tên tiếng anh là Sophia, không có người sống.”

Phương Thanh Bình đặt ống nhòm xuống hỏi luật sư Nghiêm: “Chú có muốn báo cảnh sát biển không?”

Luật sư Nghiêm xua tay: “Tuyệt đối không được. Cứ để hai người lên thuyền đó xem trước, chuyến này của chúng ta cũng không hợp pháp đâu. Nếu tùy tiện gọi cảnh sát biển, chúng ta cũng không biết giải thích với họ thế nào.”

Phương Thanh Bình cũng biết chuyện nghiêm trọng, anh ta hiểu ý của luật sư Nghiêm. Nếu cảnh sát đến, chưa nói đến mục đích của chuyến đi này, chỉ riêng chỗ vũ khí trên thuyền đã đủ phiền phức rồi.

Anh Hào dẫn hai người trong nhóm mình chuẩn bị lên du thuyền kiểm tra, tôi cũng muốn Đinh Nhất đưa mình đi cùng. Đinh Nhất quay lại hỏi xin ý kiến của chú Lê.

Chú Lê gật đầu nhưng dặn đi dặn lại, nếu phát hiện có chuyện gì lạ thường thì phải về ngay. Thế là năm người chúng tôi lên thuyền cứu nạn, từ từ tiếp cận du thuyền kia.

Khi đến gần thuyền, tôi hét lớn: “Này, có ai trên thuyền không? Chúng tôi đi ngang qua đây, mọi người có cần giúp gì không?”

Đọc truyện chữ Full