DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 2: Tìm xác ở đập nước

Nhưng nghĩ lại, cậu bé vừa cảm nhận được khi nãy chắc là con trai của ông chủ anh ta rồi. Nghĩ tới đây, tôi hỏi anh trai kia: “Lúc con trai của ông chủ các anh mất tích mặc quần áo màu gì?”

Anh ta hơi ngạc nhiên: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Không phải tôi đang muốn giúp các anh à? Tôi thường tới đây nên rất quen thuộc, anh tả quần áo của cậu bé kia đi, tôi sẽ giúp tìm thử. Thêm một người là thêm một phần sức, không chừng có thể tìm thấy đấy!” Tôi dùng vẻ mặt chân thành nói.

Anh trai kia suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời tôi nói cũng có lý, thế là anh ta tả lại cho tôi nghe: “Cậu bé mặc áo thun màu đen hiệu Adidas và quần jean xanh, mang đôi giày chơi bóng màu trắng. Chúng tôi đã tìm ròng rã ba ngày rồi, đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng còn chưa thấy…”

Đây chẳng phải là cậu bé mười mấy tuổi vừa xuất hiện trong đầu tôi đấy sao? Tôi quay lại nói nhỏ vào tai cô bé đi cùng: “Em đứng đây chờ anh nhé, đừng chạy lung tung, để anh vào trước xem có chó của em ở trong đấy không, nhớ nhé, nếu có ai hỏi em tới đây làm gì thì nhất định không được nói là đến tìm chó đâu đấy!”

Cô bé thấy tôi nói muốn vào trong tìm chó thì vui mừng gật đầu liên tục, sau đó nghiêm túc đứng im một chỗ đợi tôi.

Tôi thu xếp xong bên phía cô bé rồi thì đi vào khu vực đập nước.

Vừa đi tôi vừa nói với mấy người kia: “Mấy anh này, ông chủ của mấy anh ở đâu, tôi muốn gặp ông ấy.”

Mấy người họ đều ngạc nhiên, anh trai cầm đầu đám người thắc mắc hỏi: “Cậu muốn tìm ông chủ của chúng tôi? Cậu biết ông ấy à?”

Tôi lắc đầu: “Không biết…”

“Vậy cậu tới làm gì, muốn thừa cơ để lừa tiền à? Mau cút đi!” Gã không nhịn được mà quát.

Tôi cũng nổi giận, hừ lạnh rồi nói: “Nếu bây giờ các anh không đưa tôi đến chỗ ông chủ, tôi dám đảm bảo ba ngày nữa các anh cũng không tìm thấy đứa bé kia đâu!”

Một người bên cạnh gã thanh niên kia nghe tôi nói thế thì muốn xông tới nắm đầu tôi, tôi vừa né vừa nói lớn: “Nếu giờ các anh đưa tôi đi, tôi đảm bảo tối nay các anh có thể về nhà ngủ!”

Anh trai cầm đầu giơ tay lên ngăn những người khác, anh ta đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới. Có lẽ bọn họ thực sự không tìm được đứa bé kia, thế nên đành cố gắng cứu vãn tình hình, đưa tôi vào trong.

Tôi được họ dẫn tới chỗ chiếc Cayenne đen, anh trai cầm đầu nói mấy câu qua cửa sổ lái chính. Sau đó, một người đàn ông trung niên vóc người cao lớn xuống xe.

Nhìn quần áo và đôi mắt đỏ ửng của ông ấy, tôi đoán người này chắc hẳn là cha của đứa trẻ kia. Thấy ông đau buồn như vậy, tôi cũng không muốn vòng vo nữa, bèn đi lên nói luôn với ông ấy: “Chào ông, tôi có thể giúp ông tìm được vị trí cụ thể của con trai, nhưng việc lặn xuống nước để vớt xác thì phải do người khác làm!”

Người đàn ông đánh giá tôi xong chỉ tay vào đám người đang tìm kiếm trên hồ, lạnh lùng nói: “Mấy chục đàn em của tôi đã tìm trong nước ba ngày nhưng vẫn không tìm thấy, cậu dựa vào cái gì để tôi tin cậu có thể tìm được?”

Tôi biết ông ta không tin mình, còn cho là tôi đang nhân cơ hội để lừa tiền, thế là tôi ngẩng cao đầu và nói: “Tôi cũng không cần tiền của ông, có thêm một người giúp ông tìm con trai không tốt hơn à? Chỉ cần cho tôi một cái thuyền, tôi chắc 70% là mình có thể tìm ra được.”

Người đàn ông nghe xong thì nhìn chằm chằm vào tôi mười mấy giây, tôi bị ông ta nhìn đến mức thấy hoảng sợ, ngay tại lúc tôi cho rằng ông ta sẽ sai người đuổi mình đi, thì ông ấy lại nhìn đám đàn em, nói: “Đưa tên nhóc này lên thuyền, tìm đứa nào bơi giỏi đi cùng cậu ta!” Rồi ông ta quay lại nói với tôi: “Cậu thử đi, nếu không tìm thấy tôi cũng không trách cậu…”

Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của người đàn ông, tôi biết đó là ánh mắt của người cha mất con, có lẽ điều an ủi duy nhất đối với ông bây giờ là nhanh chóng tìm được thi thể của con trai mình.

Tôi khẽ gật đầu rồi đi tới đập nước với đàn em của ông ấy, lên một chiếc thuyền cứu nạn, sau đó có một người đàn ông đen đúa gầy gò đi lên chèo thuyền cho tôi.

Thuyền cứu nạn chậm rãi rời bờ, tôi cũng nhắm mắt để lòng mình bình tĩnh trở lại. Dù bên tai vẫn vang lên tiếng mọi người la ó tìm kiếm, nhưng tôi biết bọn họ đã tìm không đúng hướng!

Người đàn ông đen gầy thấy tôi mãi không nói gì thì chèo thuyền về phía có nhiều người, lúc này tôi đột nhiên mở mắt, nói: “Rẽ về phía Tây!”

Người đó ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì cả, anh ta chỉ chững lại mấy giây rồi chèo thuyền về hướng Tây…

Bình thường những ai tới đập nước này chơi đều là người thích câu cá, họ hay tụ tập ở phía Đông Bắc, cũng chính nơi có không ít các chòi nghỉ hình thức đơn giản, nên mọi người thường ở bên đó câu cá.

Nhưng cậu bé kia không phải rơi xuống phần nước bên đó, chắc là nó đã đi sâu vào bên trong một đoạn, tới chỗ cỏ lau rậm rạp kia mới trượt chân rơi xuống nước, nhưng vì không biết bơi nên nó chỉ giãy dụa được mấy lần là chìm xuống.

Tuy đập nước này nhìn thì khá phẳng lặng, nhưng thật ra bên dưới lại có mạch nước ngầm, xác của cậu bé kia bị dòng nước đẩy về phía tây rất nhanh. Ở khúc đó có nhiều rong rêu, xác của cậu bé bị mắc vào rong rêu và nước bùn nên mới không nổi lên được....

Người đàn ông đen gầy thấy tôi mãi không nói gì thì thắc mắc: “Bên này cách bờ bên kia quá xa, thằng bé có thể ở đây được à?”

Tôi liếc anh ta, “Không phải mấy người đi tìm khắp mấy nơi gần bờ vẫn không thấy đấy à? Anh cứ chèo về phía Tây đi, một lúc nữa tôi nói dừng thì anh dừng lại nhé, hai chúng ta nhất định sẽ tìm được thằng bé.”

Người đàn ông đen gầy nghe xong cũng không nói gì nữa, anh ta dùng sức đẩy thuyền đi tiếp về phía Tây…

Hai chúng tôi ngồi thuyền cứu nạn đi thêm một lúc thì tôi hô lên: “Ngừng!”

Người đàn ông lập tức dừng tay chèo, hỏi tôi: “Gì thế? Quay về à?”

Tôi lườm anh ta, bực mình nói: “Quay về làm gì! Tôi không biết bơi, anh xuống dưới tìm xem có phải xác bị rong rêu cuốn không!”

Người đàn ông gật đầu, sau đó anh ta lặn xuống nước. Những người vừa rồi còn ở trên mặt hồ kêu gọi ầm ĩ, thấy chúng tôi xuống nước thì đứng yên hết trên thuyền, dường như bọn họ đang chờ đợi để chế giễu thuyền của tôi…

Mấy phút sau người đàn ông kia nổi lên, anh ta lau nước trên mặt rồi phấn khởi hô: “Ở dưới, ngay dưới này!”

Tôi nghe thấy thì rất vui, xong rồi! Tôi đứng lên ra hiệu cho những người ở trên bờ rằng xác của cậu bé ở phía dưới này.

Vừa rồi, trước khi lên thuyền tôi đã nói, tôi chỉ phụ trách tìm vị trí của thi thể chứ không xuống nước vớt xác. Thế nên chờ khi họ đến chỗ mình, tôi rồi mới vẫy tay với người đàn ông đang ở dưới nước. “Anh lên đây đi, đưa tôi vào bờ!”

Đọc truyện chữ Full