DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1301: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (561)

"Lệ... ưm... Lệ Nam Hành.."

Phong Lăng không giãy ra được, cuối cùng cô chỉ có thể dùng miệng cắn anh.

Nhưng người đàn ông ấy gần như đã bị chọc giận bởi câu nói của cô, tay anh siết thật chặt eo đối phương, vừa ngậm lấy cánh môi của cô vừa khàn giọng nói: "Ý của em là từ trước đến giờ, anh chưa từng tôn trọng em sao? Cả đời này của anh chỉ đối xử cẩn trọng, dè dặt với mỗi mình em, kết quả em lại bảo tất cả là do anh dẫn dắt cảm xúc của em, anh không tôn trọng em? Anh không quan tâm em thích hay không, là anh ép em phải ở bên cạnh anh? Tất cả là do anh tự mình làm, em không tình nguyện, em không vui, em không thích?"

"Tôi... Ưm..."

Lệ Nam Hành thả một tay Phong Lăng ra rồi bỗng tháo thắt lưng của mình, sau đó lại lập tức túm hai tay Phong Lăng ra sau lưng. Lúc Phong Lăng đang dùng ánh mắt không dám tin trừng anh, người đàn ông mạnh mẽ kéo thắt lưng đến vòng qua tay cô, trong chốc lát đã trói chặt cánh tay cô lại.

Cửa xe phía sau vẫn chưa được đóng lại, anh dùng một tay kéo quần áo cô, lúc Phong Lăng bị chọc giận, tức đến mức giận run người đang định cắn ngược lại thì anh dứt khoát ấn cô vào trong xe. Nụ hôn này của anh không có dịu dàng quyến luyến, không có sự bịn rịn cùng cẩn thận vì lâu lắm rồi không được chạm vào cô hay hôn cô, mà chỉ mang theo sức nóng và lửa giận, anh “gặm” môi cô, nuốt hết tất cả lời kêu gào của cô vào miệng mình.

Từng hơi thở nhẹ của anh đều phả lên mặt cô, Phong Lăng giãy giụa không được, mấy lần muốn mắng anh nhưng đều bị anh chặn lại bằng môi lưỡi một cách mãnh liệt. Vì giãy giụa nhưng chẳng tài nào thoát ra được mà mũi cô bị chảy máu, mặt lấm tấm mồ hôi.

Nụ hôn của anh cũng ngày càng mãnh liệt, càng lúc anh càng ra sức hôn, như thể muốn hút cô vào trong dòng xoáy ấy.

Hôn hơn mười phút, quần áo trên người Phong Lăng đã bị lột sạch, dưới ánh nắng chói chang từ ngoài chiếu vào, nhiệt độ trong xe cũng dần nóng lên.

Sắc mặt Phong Lăng ửng đỏ, ô-xi bị anh hút hết, trong đầu vang lên từng tiếng ong ong.

Lệ Nam Hành hôn càng lúc càng sâu, như thể đang dụ dỗ cô, khiến cô cũng phải điên cuồng và bất chấp theo anh.

Phong Lăng bị chọc giận đến mức mất lý trí, cũng không biết khi nào anh mới dừng lại, nếu tiếp tục hôn nữa thì quả thật cô sẽ tắt thở mất. Nhất là cánh tay đang bị thắt lưng trói chặt càng khiến cơn giận của cô đối với anh bùng lên không có giới hạn. Cô không ngừng cắn lại anh, chẳng mấy chốc, trên môi miệng hai người đều là vết thương, tất nhiên Lệ Nam Hành bị nhiều hơn, môi cô cũng chỉ bị sưng lên vì anh hôn quá mãnh liệt mà thôi.

"Lệ Nam Hành... Anh dừng lại cho tôi... ưm..."

Người đàn ông này chẳng tốn bao nhiêu sức mà đã ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên trên đùi mình, trong tư thế như vậy, Phong Lăng có thể cảm nhận được cơ thể săn chắc của đối phương. Cho dù bao lâu nay anh không còn ở trong căn cứ, cho dù không huấn luyện mỗi ngày theo thói quen như trước nhưng thân hình của người đàn ông này vẫn rắn chắc đến mức khiến người ta không thể rời mắt được.

"Anh đừng có quá đáng..." Bỗng dưng bị ngồi như thế này, Phong Lăng thở hổn hển, khó khăn nói.

Lệ Nam Hành lại tóm eo cô, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng chiếu thẳng vào cô: "Em biết như thế nào mới thật sự là không tôn trọng không? E là em không biết bị cưỡng đoạt một cách trắng trợn là như thế nào đâu nhỉ?”

Phong Lăng nghe thế thì mí mắt giật liên tục, nhìn chằm chằm vào anh: "Anh muốn làm gì?"

"Tôi cảnh cáo anh! Anh đừng..."

Còn chưa dứt lời, Lệ Nam Hành lại siết eo cô chặt hơn, sau đó kéo người cô về phía mình.

Quần áo trên người cô gần như đã bị lột sạch, chỉ còn sót lại cái quần lót mỏng manh tới đáng thương, cơ thể cọ xát với đũng quần của anh trong tình trạng thiếu vải.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự căng trướng dưới quần của đối phương, kích thích cô đến mức run cả người, cơ thể trở nên cứng đờ.

Trong mắt anh chẳng có chút tiếc thương hay hơi ấm nào, anh nắm lấy cằm buộc cô phải ngước mặt lên nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi môi đã hơi sưng đỏ của cô: "Không để em tự mình cảm nhận thử một lần thì anh oan uổng khi mang tội danh này quá!"

Trong thấy vẻ kiên quyết từ tận sâu trong mắt anh, trái tim Phong Lăng giật nảy lên một cái thật mạnh. Theo bản năng, cô cảm thấy anh giống như đang muốn trút giận lên người mình. Phong Lăng vội vàng muốn rời khỏi người anh nhưng hai tay bị trói, chân cũng bị tách ra ngồi trên đùi anh. Cô cuống cuồng muốn dùng sức để đứng dậy, nhưng dù làm thế nào, cô cũng không thể chống lại sự khống chế của anh. Người đàn ông kia vẫn đè cô lại thật chặt, khiến cô giữ nguyên tư thế dán vào chân anh như vậy.

Bên ngoài xe là đỉnh núi cheo leo, bốn phía hoang vu không người như gợi lại ký ức nửa năm sống ở trong cánh rừng nằm bên bãi biển Malibu, không bị ai quấy rầy, anh muốn làm gì thì làm cái đó.

Nhưng khi ấy, chí ít Lệ Nam Hành vẫn kiên nhẫn dịu dàng, mỗi tối sau khi tắm xong mới quyến rũ cô, ôm cô vào lòng rồi hôn qua hôn lại, chứ không phải như bây giờ, nhiệt độ trong đáy mắt anh lạnh lẽo đến mức khiến Phong Lăng không thể chống đỡ nổi.

Càng bị đè xuống đùi anh, Phong Lăng càng muốn chạy trốn, cuối cùng cô lại bị nơi đó của anh... chọc vào người...

Cô lập tức cuộn ngón chân lại, vì bị cưỡng ép mà đuôi mắt đã ửng đỏ lên. Phong Lăng nhìn người đàn ông ngay trước mặt mình, anh đã gian ác đến mức cô cảm thấy hơi xa lạ. Lệ Nam Hành của trước đây... Cho dù có ngang ngược đến nhường nào đi nữa... thì ít nhất... anh cũng không như thế này.

Bây giờ, Phong Lăng hối hận rồi, cô muốn nói cho rõ vấn đề liên quan đến tôn trọng cùng không tôn trọng ban nãy nhưng người đàn ông kia không cho cô cơ hội đó, một tay siết lấy eo cô, một tay cởi quần của mình ra.

Nghe thấy tiếng khóa quần bị người đàn ông kia kéo xuống, Phong Lăng giật mình, ngón chân đang quắp lại cũng lập tức mở ra, vội vàng muốn đứng dậy. Nhưng cô lại bị anh mạnh mẽ tóm eo, kéo ngã ra ghế ngồi phía sau.

Không gian phía sau của chiếc xe việt dã này rất lớn, trước giờ, Phong Lăng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình bị anh làm ở trên xe...

Anh bỗng thúc eo một cái, không hề lưu tình.

Phong Lăng: "..." Đầu trống rỗng, trong lúc không hề phòng bị, cô bị đau đến mức không có sức hét lên, cô nghiêng đầu sang cắn mạnh vào tay của anh theo bản năng.

Trong khoảnh khắc này, Lệ Nam Hành cũng cúi đầu xuống cắn lấy tai cô, không đợi cô thích ứng đã bắt đầu cử động, đồng thời cất chất giọng khàn khàn đầy ám muội ở bên tai cô: "Muốn biết như thế nào là không tôn trọng không? Anh sẽ để em cảm nhận tất tần tật như nào mới là, KHÔNG, TÔN, TRỌNG."

...

Rõ ràng lúc lái xe lên núi trời vẫn còn sáng, mặt trời vừa đến đỉnh.

Nhưng đợi đến khi tất cả những điên cuồng, những cảm xúc mãnh liệt, những tiếng gào khóc cùng vùng vẫy đều kết thúc, mặt trời đã ngả về Tây.

Phong Lăng nhếch nhác, tóc dài dính lên cổ đã ướt đẫm mồ hôi, các dấu vết trải dài trên cơ thể cô rõ ràng đều nghiêm trọng hơn so với mỗi lần trước kia, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng khiến người ta đỏ mặt tía tai. Chân cô run đến mức không ngồi vững được, không còn sức lực tựa lên ghế xe, trên người được đắp thêm một chiếc áo khoác kiểu nam, tay cô nắm chặt chiếc áo khoác này để che kín thân mình. Trong đôi mắt ửng hồng đầy hơi nước, ngón tay nắm chặt chiếc áo khoác đến mức những đường gân xanh trắng ở giữa các khớp xương hằn trên da tay.

Trong xe không hề được lau dọn sạch sẽ, quần áo bị vứt lung tung từ trong xe ra ngoài xe, áo sơ mi trên người Lệ Nam Hành cũng bị cô bấu víu đến mức nhăn nhúm lại, anh chỉ tròng áo qua loa lên người rồi xuống xe. Biết cô gái nhỏ nằm trong xe đang vô cùng hoảng sợ và hoang mang, lúc này bản thân anh cũng đã tìm lại được chút lý trí. Anh không dám đối mặt với Phong Lăng - người luôn được anh cưng chiều biết bao nhiêu năm qua, vậy mà cuối cùng lại bị cơn giận trong anh lấn át hết lý trí, bị anh cưỡng ép ngay ở trên xe.

Đọc truyện chữ Full