DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1295: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (555)

Tiểu Hứa đứng đằng sau dè dặt trả lời lại: "Vâng, đã bảo người đi thu xếp rồi, tất cả hành lý đều ở đây, cả những thứ như hộ chiếu cũng đã tìm thấy.”

"Đồ gì? Hành lý của ai? Hộ chiếu của ai? Của tôi á?" Phong Lăng nghe thấy mà mí mắt giật giật.

"Của em." Lệ Nam Hành chỉ hờ hững nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi luôn.

Thấy anh định quay lại trực thăng, Phong Lăng nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đứng bật dậy rồi đi theo: "Các người đụng đến đồ của tôi làm gì? Lệ Nam Hành, trong mắt anh còn chút phép tắc nào không hả, đồ của tôi anh muốn đụng là đụng à? Anh có biết cái gì gọi là tôn trọng người khác không?"

Người đàn ông không quay đầu lại, sau khi đến cửa cabin mới đanh giọng buông một câu: "Nếu như anh không đủ tôn trọng em thì đã không để em trốn tránh anh ròng rã suốt một năm ở Anh như thế này rồi. Bây giờ khóa học ở Anh đã kết thúc, không cần phải kéo dài thời gian thêm nữa, anh đến đón em về Mỹ, có vấn đề gì sao?"

Nói xong, anh đi thẳng vào trong.

Phong Lăng đứng trên sân thượng không hề nhúc nhích, cô chỉ nhìn về phía chiếc trực thăng ở đằng kia.

Tiểu Hứa thấy hai người như vậy, biết Lệ lão đại đang rất tức giận, nếu không thì anh đã không chạy về căn cứ XI điều động trực thăng trực tiếp bay tới đây ngay trong đêm như thế. Vừa đến đã thấy Phong Lăng đang dùng bữa tối dưới ánh nến trên sân thượng cùng với một người đàn ông khác, dưới đất còn trải đầy hoa hồng, hơn nữa hình như bọn họ còn có gì đó hơi thân mật mờ ám. Lão đại đã nhịn lắm rồi, nếu không thì chắc chắn đã không để người kia rời đi dễ dàng như vậy.

Vì vẫn còn nể mặt Phong Lăng, lão đại thật sự đã rất nhẫn nhịn.

Tiểu Hứa đi đến bên cạnh Phong Lăng, khẽ nói: "Trước hết cứ quay về cùng chúng tôi đã, dù sao cô cũng sắp về Mỹ mà. Về phía cô Quý thì lát nữa chúng tôi sẽ nhắn lại cô ấy một tiếng. Nếu cô ấy biết cô được Lệ lão đại đưa đi thì sẽ không bất mãn gì đâu. Cô yên tâm, thứ cần mang đi chúng tôi đều mang hết cho cô rồi, chúng tôi chỉ đến đón cô về Mỹ thôi."

Phong Lăng nhìn về phía Tiểu Hứa, lúc này cô mới để ý anh ta không mặc trang phục chiến đấu.

Các thành viên còn lại đều mặc đồng phục chiến đấu, nhưng Lệ Nam Hành và Tiểu Hứa thì không.

Trong ấn tượng của cô, quả thật Tiểu Hứa chưa từng mặc trang phục nào khác.

Cô chỉ biết Lệ Nam Hành trở về tiếp quản Lệ thị, nhưng không biết Lệ Nam Hành đã rời khỏi căn cứ XI. Cô lặng lẽ nhìn Tiểu Hứa từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt không cảm xúc: "Tôi đã không phải là người của căn cứ XI nữa rồi! Anh cũng biết rồi đấy, trực thăng của các anh không phải là thứ mà người bình thường như tôi có thể ngồi được. Những thứ khác các anh thích mang về giúp tôi thì cứ việc, nhưng phiền anh trả lại hộ chiếu cho tôi, tôi tự bay về."

"Trời ạ bà cô ơi, cô đừng làm khổ nhau nữa. Bây giờ Lệ lão đại cũng đâu còn là người của căn cứ XI nữa, chẳng phải anh ấy vẫn điều động được thành viên với lại trực thăng trong căn cứ đó thôi. Cô đừng có giận dỗi nữa, về với chúng tôi đi, nhá!" Tiểu Hứa thở dài.

Mí mắt Phong Lăng giật một cái, rồi cô đột nhiên quay phắt sang nhìn anh ta: "Anh nói cái gì?"

Tiểu Hứa ngập ngừng trong chốc lát: "Tôi nói là bây giờ Lệ lão đại cũng không phải là người của căn cứ XI nữa rồi. Sau khi cô rời đi, anh ấy cũng đã từ chức quản lý. Anh ấy cũng giống như cô, đều không thể trở về được nữa."

Phong Lăng nhìn Tiểu Hứa, nhìn một lúc lâu mà chẳng hề thốt ra câu nào.

"Trước giờ lão đại chưa từng rời bỏ cô. Mọi chuyện xảy ra trên đất nước Anh này, anh ấy đều biết cả. Anh ấy cũng biết cô luôn giận anh ấy nên mới nhẫn nhịn không chạy đến tìm cô, để cô yên tâm học tập ở đây. Thật ra lão đại mới là người chịu nhiều giày vò hơn bất kỳ ai." Tiểu Hứa thở dài: "Lần này, lão đại bỗng nhiên trở về căn cứ điều động trực thăng để nhanh chóng qua đây. Bây giờ A Phong đang quản lý căn cứ, lão đại có thể điều động trực thăng nhưng không thể mang dùng súng một cách hợp pháp được. Vì thế anh ấy buộc phải phái thêm mấy thành viên đi theo, để tránh dọc đường xảy ra chuyện gì đó. Lão đại vì cô mà hết lần này đến lần khác mạo hiểm một mình, trên người không thể mang theo bất cứ vũ khí nào, nhưng lại liều lĩnh lái trực thăng của căn cứ đến đây. Hai ngày nay anh ấy gần như chưa chợp mắt một chút nào, kết quả vừa đến thì thấy cô..."

Phong Lăng lạnh lùng nhìn Tiểu Hứa, anh ta lập tức ngậm miệng lại rồi nhìn cô với ánh mắt “chỉ có thể hiểu ngầm mà không thể nói ra được”, ý bảo cô ngoan ngoãn lên trực thăng. Để đôi bên có thể yên tĩnh một chút, để sự việc không bị xé to ra, tốt nhất là cô nên mau chóng về Mỹ cùng với họ.

Thấy Phong Lăng vẫn bất động ở đó, Tiểu Hứa lập tức chìa tay ra rồi túm lấy cánh tay của cô: "Phong Lăng, cô Phong à! Bà cô Phong ơi, cục cưng Phong ới, tôi biết cô đã chiến tranh lạnh với lão đại rất lâu rồi, tính cách hai người đều cứng rắn, nhưng cô có thể…"

Phong Lăng rất muốn nói, hai người họ không hề chiến tranh lạnh mà đã chia tay rồi, nhưng còn chưa kịp nói, Tiểu Hứa đã kéo cô đến trước cửa cabin.

Lúc này Phong Lăng mới để ý những thành viên đi theo đến đây đều là những khuôn mặt mới.

Có lẽ Lệ Nam Hành không muốn cô quá khó xử nên mới không điều người quen đến, người quen duy nhất theo tới đây chỉ có Tiểu Hứa – người hiểu rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện của cô.

Cô yên lặng trong phút chốc, cứ để Tiểu Hứa kéo lên trực thăng như thế.

Chiếc trực thăng này rất lớn, lớn hơn tất cả những chiếc trực thăng lúc trước cô từng ngồi khi làm nhiệm vụ. Không gian bên trong cũng rất rộng rãi, sau khi mười mấy người đi vào, không gian cũng không có cảm giác chật chội gì cả.

Quan trọng là khi những thành viên mới này đối mặt với lão đại và tay súng bắn tỉa xuất sắc trước đây của căn cứ, ai nấy đều rất e dè, người nào cũng ngồi thẳng lưng, không ai dám lên tiếng.

Đối diện với bầu không khí như thế này, Phong Lăng chẳng biết phải làm sao. Rồi cô lại thấy hình như Lệ Nam Hành đúng là đã hai ngày không ngủ, lúc này anh đang đứng trong cabin đưa tay day day ấn đường, tỏ ra bực bội không vui. Cô lại đưa mắt nhìn những đóa hoa hồng đã bị giẫm nát ở bên ngoài, thoáng thấy lúc này anh Ain đã đi tới cửa cầu thang lên sân thượng.

Ain thấy cô đã lên trực thăng, hai người nhìn nhau qua cửa khoang.

Phong Lăng thở dài một hơi, may mà bản thân không gieo rắc tình cảm gì, nếu không e là đã mang nợ mối tình này rồi.

Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt áy náy.

Ain cầm điện thoại lên, chỉ vào điện thoại rồi lại chỉ vào cô, ý hỏi cô bây giờ có tiện nghe điện thoại không.

Phong Lăng lắc đầu.

Nếu đã rời khỏi Anh thì những mối quan hệ nên kết thúc phải kết thúc thôi. Những mối quan hệ trước giờ chưa từng bắt đầu, cũng không cần phải bắt đầu, như thế đối với ai cũng tốt.

Trực thăng từ từ bay lên, Lệ Nam Hành buông bàn tay đang day ấn đường xuống, quay đầu lại thì bắt gặp cảnh Phong Lăng vẫn đang nhìn người đàn ông kia như quyến luyến chẳng rời. Anh nhíu chặt lông mày lại nói: "Có cần anh đưa em xuống để tạm biệt đàng hoàng với anh ta không?"

Phong Lăng không quan tâm đến anh, nhưng cũng không nhìn về phía sân thượng nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn khung cảnh đang dần dần lên cao bên ngoài cửa sổ, ánh mắt bình thản như không, giọng nói cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc gì: "Nếu anh Lệ đã nhất quyết muốn làm người tốt đưa tôi về Mỹ, vậy cảm phiền anh đưa tôi đến New York.". Đam Mỹ Sắc

Lệ Nam Hành đi tới, anh nhìn cô, đang định nói gì đó thì bỗng thấy một vệt đỏ sau cổ cô, anh lập tức híp mắt lại hỏi: "Sao lại bị thương?"

Phong Lăng đưa tay lên che cổ lại theo bản năng, không thèm trả lời lại.

"Đừng che, để anh xem nào." Hàng lông mày lạnh lùng của Lệ Nam Hành nhíu lại, anh giơ tay định kéo tay cô xuống.

Đọc truyện chữ Full