DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1235: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (496)

Buổi chiều hôm nay Phong Lăng quả thực rất khó lập uy.

Nhưng tất cả mọi người trong đội đều hiểu tính cách thường ngày của cô, nhất là mấy tên bình thường hay gây sự cũng đã bị cô giải quyết từ lâu. Vì vậy, cho dù nghe thấy đủ các đồn truyền ra từ trong căn cứ, họ còn nghe nói ông cụ Lệ nhận cô làm cháu dâu ở trước mặt mọi người, nhưng cả đám cũng chỉ dám tranh thủ quan sát vẻ mặt của cô lúc huấn luyện. Họ thấy ánh mắt và biểu cảm của cô không có gì khác thường, tâm trạng của cô cũng không đến nỗi quá tệ, nhưng cũng chỉ nhìn ra như vậy, còn lại chẳng thể nhận ra được bất cứ điều gì khác.

Mãi mới đến buổi tối, thấy đã gần đến giờ, Phong Lăng lặng lẽ tránh né ánh mắt của A Phong, không trở về trụ sở căn cứ mà đi tới nơi ở của Lệ Nam Hành.

Từ xa cô đã nhìn thấy ánh đèn trong phòng anh, Phong Lăng đi thẳng qua đó. Giữa đường cô gặp Tiểu Hứa, Tiểu Hứa nhìn sang hướng cô định đi thì lập tức cười khà khà với vẻ mặt "đừng ngại, cô cứ đi đi, tôi không phải là A Phong, tuyệt đối sẽ không tố giác cô đâu" rồi đi ngay.

Phong Lăng đi vào nơi ở của Lệ Nam Hành, chỉ gõ nhẹ cửa hai lần, cửa phòng đã mở ra.

Lệ Nam Hành vừa tắm rửa xong liền đi ra mở cửa cho cô. Anh thản nhiên không mặc áo, chỉ mặc độc một cái quần dài màu đen, vóc người hoàn mỹ và đường nét rõ ràng của phần thân trên cứ thế vụt qua trước mắt Phong Lăng.

"Biết buổi tối em sẽ đến, anh đã tắm nước lạnh trước rồi, để tránh lúc vừa trông thấy em lại dễ bị hóa thú." Trên vai người đàn ông vẫn vắt một chiếc khăn mặt, một tay cầm lấy khăn mặt, vừa lau mái tóc ngắn trên đầu vừa nói, đồng thời anh cũng đứng tránh ra để cô vào.

Lâu lắm rồi Phong Lăng không vào phòng của anh. Sau khi vào, cô bỗng nhìn thấy một tập hồ sơ được đặt trên chiếc bàn gần cửa ra vào nhất.

Thấy mấy chữ DNA viết trên hồ sơ, phía sau còn có một loạt các từ tiếng Anh, mí mắt cô giật giật, hai chân lập tức bất động.

Lệ Nam Hành đóng cửa, đi tới bên cạnh cô, bỏ khăn mặt xuống, tùy ý giũ mái tóc đen ngắn trên đỉnh đầu vài lần rồi bảo: "Sự thật mà em muốn biết đều ở trong này. Nếu bản thân em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi thì mở ra xem, còn nếu chưa chuẩn bị xong thì trước hết, cứ để nó ở chỗ của anh, chờ đến lúc em muốn xem thì lại qua."

Cho dù ngay từ đầu, cô đã đoán được Lệ Nam Hành muốn cho mình xem thứ gì, nhưng khi thật sự phải đối mặt với tất cả, dù là ai cũng sẽ hơi luống cuống.

Kể cả Phong Lăng cũng vậy.

Nhưng đến thì cũng đến rồi, xem sớm một phút đồng hồ hay muộn một phút đồng hồ cũng chẳng khác gì nhau cả.

Phong Lăng chỉ đứng đó yên lặng nửa phút, sau đó đi thẳng lên phía trước, cầm lấy tập hồ sơ rồi mở ra, lấy một xấp tài liệu A4 ra xem.

Bên trong đều là tiếng Anh và một số thuật ngữ của giới y học, nhưng từ nhỏ cô đã lớn lên ở Mỹ, đương nhiên có thể đọc được.

Sau khi nghiêm túc xem hết toàn bộ, Phong Lăng lặng lẽ đặt tài liệu lại trên bàn.

Giọng nói của người đàn ông vang lên sau lưng cô: "Năm em một tuổi, cha mẹ em ra ngoài giải quyết công việc làm ăn, bởi vì em còn quá nhỏ, vẫn chưa cai sữa nên họ chỉ có thể bế em đi theo. Nhưng lúc đang di chuyển trên du thuyền, họ lỡ tay làm rơi em xuống biển. Người con gái mà họ không thể ôm chặt lấy này là nỗi đau cả đời của họ, hai mươi năm qua họ chưa từng được yên giấc. Vì vậy bất kể em có muốn nhận lại người thân của mình hay không, ít nhất em cũng nên hiểu rõ một điểm rằng, em không phải là đứa trẻ mồ côi bị người ta bỏ rơi, chỉ là họ đều tưởng rằng em đã mất rồi mà thôi."

Phong Lăng từ từ nắm chặt tay lại rồi buông lỏng ra, sau khi yên lặng một lúc lâu cô mới nói: "Vậy vì sao Phong Minh Châu lại đột nhiên muốn ra tay với em?"

Lệ Nam Hành biết Phong Lăng không muốn trở về nhà họ Phong, không muốn tiếp xúc với gia đình và những tranh đấu phức tạp kia, anh nhìn cô rồi nói: "Bởi vì hai người không phải là chị em lớn lên bên nhau, cô ta không có tình cảm với em mà chỉ có ngăn cách và phòng bị. Thứ cô ta có thể nhìn thấy không phải là máu mủ tình thân, mà là tranh chấp quyền lợi. Không có em, cô ta chính là đứa con duy nhất của nhà họ Phong, là cô con gái độc nhất có thể thừa kế tất cả tài sản. Nhưng nếu có em thì mọi thứ sẽ thay đổi."

Lúc nói lời này, Lệ Nam Hành có thể tưởng tượng được Phong Lăng sẽ khó chịu đến thế nào, có một số chuyện, cô có thể trốn tránh, nhưng cũng có vài chuyện, cô nhất định phải đối mặt với sự thật.

Lệ Nam Hành rũ mắt xuống. Thứ anh thật sự muốn để cô đối mặt chính là thân phận thật của chính cô, có trở về nhà họ Phong hay không cũng không quan trọng nhưng cô nhất định phải biết, cô không phải là trẻ mồ côi bị bỏ rơi. Phong Lăng phải biết rằng trên thế gian này còn rất nhiều người đang nhớ tới cô, yêu thương cô. Cô cũng phải biết rằng mình thật sự mang họ Phong, là cô Hai của nhà họ Phong, là người vợ trời xui đất khiến mà anh cưới về nhà. Mặc dù không được coi là chính thức nhưng đối với anh, trời định như vậy chính là sự tác thành lớn nhất, cũng là may mắn lớn nhất trong hai mươi tám năm nay của anh.

...

Sau chuyện ngọc bội lần trước, Phong Lăng đã từng nghĩ tới mối quan hệ giữa mình và nhà họ Phong rất nhiều lần. Cũng mấy lần từng nghĩ cuộc đời này, mình và người nhà có thể nhận nhau hay không, rồi sẽ nhận nhau dưới tình huống như thế nào. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng Lệ Nam Hành đã biết tất cả từ lâu, lúc cô đã chuẩn bị sẵn sàng anh lại đặt toàn bộ sự thật ngay trước mặt cô, không cho cô chút thời gian nào để kinh ngạc và luống cuống. Anh đã vạch trần toàn bộ chân tướng, bày ngay trước mắt cô.

Lệ Nam Hành cũng từng nghĩ tới thái độ của Phong Lăng sau khi cô biết thân thế của mình, cũng từng tưởng tượng ra thái độ mà cô có thể có nhưng thực tế lại chẳng có gì. Cô bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Buổi tối hôm đó, Phong Lăng cầm lấy bản giám định DNA này rồi rời đi, sau khi trở về cũng không nói gì, không nhận điện thoại của anh.

Kết quả, ngày hôm sau, cô lại quay lại với dáng vẻ như bình thường, chẳng hề có gì khác biệt. Nên nói cái gì, nên làm cái gì thì Phong Lăng đều làm như bình thường, như thể chuyện thân thế của cô hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới những việc này. Cô cũng không đề cập tới mối quan hệ giữa cô và nhà họ Phong, như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Trước mặt Lệ Nam Hành cô vẫn giống như trước đây, không thể nhìn ra được bất kỳ sự khác thường nào.

Nửa tháng sau, có người không mời mà tới.

Đương nhiên căn cứ XI không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện đi vào. Ở bên ngoài căn cứ, Phong Minh Châu gào ầm lên đòi gặp Phong Lăng nhưng cô ta đều bị chặn lại, thậm chí có một hôm, người này còn bị người do căn cứ phái tới cưỡng chế đưa đi. Nhưng ngày hôm sau, cô ta vẫn tiếp tục tới, có điều cô ta không làm loạn nữa mà chỉ đứng canh bên ngoài nói muốn gặp Phong Lăng.

Sau khi việc này đã xảy ra vài ngày, Phong Lăng mới biết được thông qua mấy cậu người mới ra khỏi căn cứ vào cuối tuần.

Lúc ra khỏi căn cứ, Phong Lăng đã trông thấy xe của Phong Minh Châu đỗ bên ngoài, ở chỗ cách căn cứ XI khoảng vài chục mét, cửa sổ xe đóng chặt. Nhưng khi Phong Lăng xuất hiện ở trước cửa, cửa sổ chỗ ghế lái lại hạ xuống. Phong Minh Châu ngồi trong xe, tháo kính râm xuống, cứ nhìn cô từ xa như vậy, đột nhiên cô ta nổi giận khởi động động cơ, ra sức đạp ga rồi đâm thẳng về phía Phong Lăng.

Phong Lăng vẫn đứng yên trước cửa căn cứ với vẻ mặt lạnh lùng, hai anh em trực ban ngoài cửa căn cứ vội vàng xông đến theo bản năng, nhưng tốc độ của chiếc xe kia quá nhanh, nhanh đến mức trực tiếp vọt tới trước cửa căn cứ.

Từ đầu đến cuối Phong Lăng không hề trốn tránh, khuôn mặt lạnh băng chẳng chút dao động. Khi phóng tới chỗ cách cô chưa đầy 2cm, chiếc xe bỗng nhiên dừng lại, một cơn gió mạnh từ trước xe thổi tới lướt qua mái tóc ngắn dài qua mang tai của cô, ánh mắt Phong Lăng vẫn thản nhiên bình tĩnh như trước, không có chút sợ hãi nào.

Đọc truyện chữ Full