DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1212: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (473)

Phong Lăng biết lúc nãy, chắc chỉ 0.01 giây nữa thôi là mình đã chạm mặt tử thần, nhưng cô không hề hay biết khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Lệ Nam Hành đã lo lắng và sốt sắng đến mức nào, cô chỉ thấy anh đâm sầm vào chiếc xe đó như phát điên.

Bây giờ trên xe anh, đến túi khí cũng không có.

Cô hét lên với anh: “Dừng lại, Lệ Nam Hành, anh dừng xe lại!”

Sau vài cú đâm liên tiếp, Lệ Nam Hành đã đâm chiếc SUV đó biến dạng đến mức ở giữa thì lõm và hai bên thì lồi ra. Dù chiếc xe đó đã qua cải tiến, nhưng trước mặt xe của Lệ Nam Hành, dường như nó vẫn chỉ là hàng “con cháu”. Đặc biệt là Lệ Nam Hành đã sử dụng vị trí kiên cố nhất ở phía đầu xe để đâm thẳng về phía trước, dù nhìn có vẻ như anh đang phát điên, nhưng thực chất mỗi cú đâm của anh đều rất chuẩn xác và mạnh mẽ.

Cuối cùng thì chiếc Hummer màu đen cũng dừng lại, Phong Lăng chạy lại bên cạnh cửa xe, chỉ thấy Lệ Nam Hành bước ra từ cửa xe đã bị biến dạng nghiêm trọng, anh vươn tay kéo lấy Phong Lăng, thở hổn hển kéo cô vào lòng mình, ôm thật chặt.

“Lệ Nam Hành, anh điên rồi à…” Phong Lăng túm chặt lấy chỗ áo ở bên hông anh, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mắt cô hơi đỏ lên: “Trong xe anh không còn túi khí, anh sẽ bị thương đấy! Xe chấn động mạnh như vậy, anh tưởng người mình làm bằng sắt à…”

Lệ Nam Hành ôm chặt lấy cô, như thể muốn chắc chắn rằng cô vẫn bình yên trong lòng mình. Vài giây sau, hơi thở hổn hển kịch liệt của người đàn ông dần bình ổn lại, anh giữ nguyên tư thế ôm cô, rồi dịu dàng hôn lên gáy cô: “Em không ở trong phòng nghỉ ngơi, tự nhiên chạy ra đây làm gì? Bình thường tính cảnh giác của em cao lắm cơ mà, sao ban nãy lại như thế?”

Phong Lăng vừa định nói chuyện tin nhắn, nhưng chợt nhớ đến lão ma men ban nãy, cô ngoảnh phắt người lại, chỉ thấy ông ta đang lặng lẽ di chuyển từng chút từng chút một ra bên ngoài từ phía sau một hàng xe ở đằng trước.

Đột nhiên tay cô sờ thấy máu trên mu bàn tay của Lệ Nam Hành, đoán là anh bị thương lúc túi khí bị bật ra, anh vừa dùng sức rút tay mình ra, vừa dùng con dao găm rạch thủng túi khí. Phong Lăng cảm thấy áy náy, lập tức rút khẩu súng ở bên hông ra, bắn một phát vào chân của lão ma men đang từ từ di chuyển.

Nếu không phải căn cứ có quy định ngoài lúc làm nhiệm vụ ra thì không được lạm sát ở bên ngoài, hơn nữa cô cần phải giữ lại nhân chứng sống để nắm giữ chứng cứ của đối phương thì bây giờ cô thật sự muốn bắn thẳng một phát súng vào đầu lão ma men này.

Rõ ràng ông ta và người bây giờ bị đâm đến mức sống dở chết dở trên xe kia là cùng một giuộc với nhau!

Mắt cá chân của lão ma men đã trúng một viên đạn, ông ta đau tới mức kêu lên thảm thiết, sau đõ ngã lăn ra đất. Ông ta chật vật ôm mắt cá chân bị thương mà vẫn cố sức muốn bò ra ngoài. Phong Lăng vừa quả quyết vừa nhanh nhẹn nổ thêm một phát súng nữa lên phía trước, bắn trúng vào ốc vít cố định bên dưới biển chỉ dẫn khu AB trong một bãi đậu xe trước mặt ông ta, biển chỉ dẫn chợt lắc lư rồi rơi xuống đất, vừa hay cả tấm biển màu xanh to lớn đã chặn đường bò lên phía trước của lão ma men.

Cô tiếp tục ngoảnh lại nhìn vào bên trong chiếc SUV, trông thấy người ngồi ở vị trí ghế lái là một người đàn ông trung niên, lạ mặt. Nhưng bây giờ đối phương đang trong tình trạng vỡ đầu chảy máu, ông ta ngồi đó, không biết đã chết hay còn đang thoi thóp.

Rõ ràng ban nãy Lệ Nam Hành định đâm chết ông ta.

“Về em sẽ nói với anh sau.” Phong Lăng vừa nói vừa nhìn sang phía khác, cô cúi đầu thấy hai tay của Lệ Nam Hành vẫn đang chảy máu, cô lại nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: “Anh còn bị thương ở đâu nữa không?”

Sắc mặt của người đàn ông hơi tái, hiển nhiên lực va chạm lúc nãy đã gây tổn thương không nhẹ cho anh.

“Anh không sao.” Người đàn ông khàn giọng đáp lại, anh nắm chặt lấy tay cô, rõ ràng dù chút vết thương này của anh có như thế nào cũng không quan trọng bằng sự an toàn của cô.

Gần đây có một bệnh viện lớn của Los Angeles, sau khi Lệ Nam Hành gọi điện cho cấp cứu và cảnh sát, cảnh sát và bác sĩ đã lập tức có mặt ngay.

Hành vi cố ý giết người một cách rõ rệt này căn bản không cần căn cứ XI phải tự giải quyết, camera giám sát ở bãi đỗ xe dưới lòng đất có thể phát lại toàn bộ quá trình xảy ra ở hiện trường một cách rõ ràng, cảnh sát có thể bắt tay vào điều tra chân tướng của tất cả sự việc.

Lúc người đàn ông bên trong chiếc SUV được lôi ra ngoài, người ông ta bê bết máu, hoàn toàn bất động hệt như người chết. Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, mắt Lệ Nam Hành đỏ ngầu, đanh mặt đâm từng cú vào xe của người đó, bàn tay của Phong Lăng gắt gao nắm chặt lấy cổ tay anh, nhưng lại bị người đàn ông lật tay nắm lấy tay cô.

Cả lão ma men ngã dưới đất không đứng dậy nổi cũng bị cảnh sát đưa đi, vì lo ngại thận phận của Phong Lăng và Lệ Nam Hành ở căn cứ XI, nên dù hai người họ cần phải đi theo cảnh sát để phối hợp điều tra, nhưng thấy Lệ Nam Hành bị thương, thái độ của Phong Lăng rõ ràng rất lạnh lùng, trầm mặc, không muốn đi theo, cảnh sát đành nói đợi đến lúc cần sẽ gọi điện thoại cho họ. Sau khi nhận được lời đồng ý, cảnh sát lập tức dẫn hai người đàn ông kia đi.

Bác sĩ đi lên khách sạn cùng họ, lúc vào phòng, họ chỉ kiểm tra một cách đơn giản là đã đưa ra kết luận.

Trên người Lệ Nam Hành, ngoài cánh tay bị dao găm rạch một vết thương dài khoảng mười mấy phân ra, chỉ còn vài vết thương nhỏ do bị thủy tinh làm xước trán và mu bàn tay. Lúc đó lực va chạm quá lớn, kính xe đã bị vỡ, các mảnh thủy tinh vỡ ra đâm vào da thịt. Hơn nữa lực va chạm liên tiếp mấy lần của hai chiếc xe quá lớn, Lệ Nam Hành coi như đã trải qua mấy lần va chạm mạnh hệt như tai nạn xe. Dù tố chất cơ thể anh có tốt đến mấy thì cũng là người làm bằng da bằng thịt, nên anh hơi bị chấn động não nhẹ, nhưng không quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn.

Bác sĩ cẩn thận gắp các mảnh thủy tinh vỡ găm vào da thịt của anh ra, sau khi thoa thuốc và xử lý chỗ vết thương ngoài da xong, bác sĩ để lại ít bông băng, nước thuốc và một ít thuốc hạ sốt. Sau khi kiểm tra xác nhận rằng Lệ Nam Hành không có có gì đáng ngại, bấy giờ bác sĩ mới rời đi.

Bác sĩ đi rồi, Phong Lăng quay người mang chiếc khăn bông vừa bị dính máu đi giặt, sau khi giặt sạch sẽ, cô cầm ra ngoài, tiếp tục lau mặt cho Lệ Nam Hành.

Lúc lau mặt cho anh, cô tránh vết thương nhỏ trên trán anh ra một cách cẩn thận. Thấy mấy vết thương trên người anh không quá nghiêm trọng, nhưng tốt xấu gì cũng đã bị thương, Phong Lăng lại nhớ đến cảnh tượng anh lao về phía chiếc xe đó hệt như không muốn sống nữa, trái tim cô chợt đau nhói như bị ai bóp nghẹt, hình như cô đã từng có cảm giác như thế này rồi.

Đúng, chính là ngày cô vô tình nghe tin Lệ Nam Hành đã kết hôn, cô như chết lặng, trái tim thắt lại, đau đến mức tới không còn sức để kêu lên một tiếng.

Phong Lăng vẫn đang lau người cho anh, bây giờ cô đã lau đến cổ, Lệ Nam Hành đột nhiên nắm lấy một bàn tay trống không của cô.

“Anh đừng làm loạn nữa.” Phong Lăng khẽ lên tiếng ra lệnh.

Lệ Nam Hành ừm một tiếng, nhắm mắt lại, đầu không nhúc nhích, nhưng tay anh vẫn luôn nắm lấy tay cô không rời. Thậm chí anh còn đan từng ngón tay vào kẽ hở của tay cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau.

Nhưng hành động thân mật như vậy cũng không thể khiến trái tim hoảng sợ của Phong Lăng bình tĩnh lại được. Cô không hiểu, một người từng chứng kiến bao cảnh sống chết như Lệ Nam Hành, vào giây phút ban nãy, rốt cuộc anh đã nghĩ gì? Anh đã vô cùng nổi giận, cũng vô cùng sợ hãi, cho nên lúc đó mới đột nhiên như phát điên, anh làm vậy là vì cô, cô biết.

Chính vì biết, nên Phong Lăng mới có cảm giác rung động khó diễn tả bằng lời.

Đọc truyện chữ Full