DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1196: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (457)

Hơn nữa trong căn cứ, đâu đâu cũng là tai vách mạch rừng, lão đại giả vờ được một ngày, nhưng sợ là không giả vờ được một tháng. Thân phận của anh sớm muộn gì cũng có ngày bị vạch trần, anh giả vờ như vậy chắc chắn không được mấy ngày đâu.

Nhưng anh đường đường là lão đại của căn cứ, vậy mà lại cố chấp muốn đi làm người trợ giúp cho Phong Lăng như thế, đã thế còn đi huấn luyện một nhóm người mới chưa rõ tư chất.

Sức mạnh của tình yêu vĩ đại như vậy sao?

Vĩ đại đến mức khiến một người vừa gặp phụ nữ là tránh xa ngàn dặm làm mặt lạnh muốn chết như Lệ lão đại, lại trở thành người ngày nào cũng bám theo Phong Lăng như hận sao không mọc luôn ở trên người cô.

Thật, là, quá, đáng, sợ!

...

Ngày thứ nhất Lệ Nam Hành giả làm phó huấn luyện viên trong trại huấn luyện người mới, Phong Lăng nhìn vị "phó huấn luyện viên" được A Phong bố trí đến giúp cô, mí mắt không giật liên hồi đã có thể coi là bình tĩnh lắm rồi. Cô cứ im lặng nhìn một lúc thật lâu, biết chuyện này đoán chừng là vì A Phong không còn cách nào cũng không dám chống đối lại Lệ Nam Hành, nếu còn dám cãi lại thêm nữa chưa biết chừng quyền lợi quản lý công việc nội bộ cũng bị cắt bỏ, lý trí và thể diện đều bị tổn thương. Dù gì A Phong cũng là người được bốn ông cụ nhà họ Lệ cử tới đây, bộ mặt của anh ta còn là thể diện của nhà họ Lệ đấy.

Cô thẳng thắn phất tay, giữ vị phó huấn luyện viên này lại, bảo A Phong đi trước.

Tiếp sau đó, đám người mới không mấy tài giỏi này lập tức chứng kiến tận mắt được một người còn nghiêm khắc hơn cả Phong Lăng, thậm chí còn rất hung dữ, lúc huấn luyện bọn họ anh đã trở thành một phó huấn luyện viên ma quỷ!

Nào có chuyện như vậy chứ! Phương thức huấn luyện này quả thật chẳng khác gì đang hành xác họ cả! Huấn luyện viên Phong Lăng bảo bọn họ vác hai mươi lăm kilogram chạy một nghìn mét, còn vị phó huấn luyện viên vừa đến này bắt họ vác một trăm kilogram, chạy ba nghìn mét. Thế nào có khác nào là muốn lấy mạng bọn họ!

Nhưng lạ lùng ở chỗ, khi phó huấn luyện viên đưa ra yêu cầu này, Phong Lăng thân là huấn luyện viên chính cũng chỉ nhìn anh một cái rồi cũng không nói gì nữa, không ngờ cô không hề phản bác!

Rốt cuộc ai là trưởng ai là phó hả? Tính cách lạnh lùng thường ngày của huấn luyện viên Phong Lăng đâu? Sao không bộc lộ ra nữa?

Lúc này, sở dĩ Phong Lăng không hé răng là vì cô vẫn chưa biết Lệ Nam Hành đang nổi cơn điên gì, chắc chắn anh cũng biết những người này chỉ là thành viên mới chưa được huấn luyện chính thống, quá hà khắc thì thân thể bọn họ không chịu nổi. Đáng ra anh phải hiểu cách làm thế nào để người mới bắt đầu từ từ làm quen hơn cô chứ.

Nhưng anh vẫn bắt bọn họ vác nặng như thế, rõ ràng là không hề nể tình chút nào.

Bởi vì sao?

Cô cẩn thận nhớ lại, vừa rồi lúc các thành viên đang giải lao, hình như Vạn Kha có đi rót cho cô một cốc nước, sau đó lại ngồi cạnh cô hỏi vài vấn đề liên quan đến huấn luyện thể lực hường ngày. Phong Lăng chỉ cầm bình nước rồi kiên nhẫn trả lời lại vài câu.

Từ lúc đó trở đi, Lệ Nam Hành vốn đã chẳng biết nể nang ai, lập tức hóa thân thành ma quỷ luôn.

Vừa nghĩ đến đây, dây thần kinh cảm xúc có hơi chậm chạp của cô lập tức căng lên, hình như cô đã hiểu ra được vấn đề ở đâu rồi.

Trong khoảnh khắc này, nữ sát thần thường ngày lạnh lùng lại nhìn đăm chiêu vào mấy cậu trai trẻ tuổi đang vác nặng chạy bộ ở trong doanh địa, sau đó lại nhìn sang Lệ Nam Hành.

Chỉ thấy người đàn ông kia thuận tay cầm cốc nước của cô lên không hề khách sáo mà uống một hớp, sau đó nhíu mày lại, như thể cảm thấy vị của cốc nước bình thường này có chỗ nào là lạ nên dứt khoát trút hết nước trong cốc ra ngoài, tiếp đó anh tráng qua cốc mấy lần rồi lại lấy ấm nước sôi để nguội trong doanh trại đến rót đầy cốc, cuối cùng mới đưa qua cho cô: "Uống đi."

Phong Lăng: "..."

Cô không nhận cốc nước, chỉ nhìn mấy thành viên đã chạy xa chỗ này, có lẽ là họ sẽ không thấy được những gì đang diễn ra bên đây. Sau đó, cô mới nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt mình, nói bằng giọng nghiêm túc: "Lệ Nam Hành, là anh gọi em về căn cứ, lại sắp xếp cho em làm huấn luyện viên của các thành viên mới. Nếu anh đã trải sẵn con đường này cho em, vậy em sẽ tiếp nhận sự sắp xếp này và thuận theo nó. Anh giao cho em nhiệm vụ, vậy em sẽ nỗ lực trăm phần trăm để hoàn thành."

Nghe cô nói đến đây, Lệ Nam Hành không cần nghe câu tiếp cũng đã biết cô muốn nói gì: "Anh không làm ảnh hưởng em, chỉ là thấy em cả ngày chạy theo lũ nhóc này mệt bở hơi tai nên muốn đến giúp em đôi chút thôi, có sao đâu?"

"Anh là lão đại của căn cứ, anh nói xem có sao không?"

"Thì sao nào? Lão đại không thể cải trang đi vòng vòng kiểm tra xem bên dưới làm việc như thế nào à? Lão đại thì không được dạy người mới à?"

"Người mới của đội Một và đội Hai sau khi qua kỳ huấn luyện sẽ được sát hạch tuyển chọn! Sau đó còn có thêm một kỳ thi sàng lọc nữa! Nếu thân phận của anh bị đội còn lại phát hiện ra thì bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Lão đại tự mình đến đội Một đốc thúc hướng dẫn, thế là tinh thần của các thành viên đội còn lại sẽ sụp đổ hết mất!”

"Ừm, lúc nào mà thân phận bị bại lộ thì anh lại sang đội Hai giám sát vài ngày, thế là tinh thần hai bên đều được củng cố, hơn nữa còn có thể động viên, một mũi tên trúng hai đích."

Nghe anh nói là biết ngay anh đã suy nghĩ chu toàn từ trước cả rồi.

Phong Lăng không nói gì, chỉ nhìn anh một hồi lâu.

"Tai mắt trong căn cứ nhiều lắm, quả thật thân phận của anh không thể giấu giếm họ quá lâu được, anh cũng không có nhiều thời gian hay nhàn rỗi đến mức chơi trò ngụy trang với đám nhóc này. Lúc anh rảnh rỗi thì sẽ ghé qua đây giúp em đôi chút, có việc thì đi ngay, nhé?" Lúc này người đàn ông thấy cô đang nhìn thẳng vào mình nên nhanh chóng dỗ ngọt: "Anh sẽ cố gắng không hành xác bọn họ."

Nói đến đây, ánh mắt của người đàn ông bỗng lạnh đi: "Chỉ cần mấy tên nhóc không biết tự lượng sức mình đến lấy lòng em tự giác biết điều là được."

Phong Lăng: "... Vạn Kha hả? Cậu ta cũng là trẻ mồ côi giống em, em chỉ là..."

"Anh biết."

Hai chữ ngắn gọn, không cần giải thích thêm, cũng không cần nhiều lời, đủ để nói rõ sự tin tưởng của Lệ Nam Hành dành cho cô. Nhưng tin tưởng không có nghĩa là không ghen.

Đúng là Phong Lăng còn hạn chế rất nhiều về phương diện tình cảm, cô không biết bản thân đang có cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông giết địch không chớp mắt trên chiến trường khi đứng trước mặt mình lại luôn nhẫn nại nói cho cô biết tình cảm mà anh dành cho cô, sẽ không để hai bên nảy sinh hiểu lầm, sẽ không để cô trốn tránh từ chối một lần nữa. Cô không ngờ một người như anh lại chỉ vì bắt gặp một cậu trai tỏ ra thân thiết với cô mà ngấm ngầm nổi cơn ghen.

Cô không nói gì nữa, chỉ nhìn anh, im lìm một lúc lâu bờ môi mới khẽ giật, bảo: "Cậu ta là một hạt giống tốt đấy, thế bình thường em hướng dẫn và huấn luyện cho cậu ta có lẽ là không có vấn đề gì đâu nhỉ..."

Lệ Nam Hành không nói lời nào, nhưng vầng trán lạnh lùng hơi nhíu lại, anh hững hờ nhìn cô, rõ ràng là ý: Em liệu mà làm.

Chỉ là mối quan hệ rất đơn thuần giữa huấn luyện viên và thành viên mới thôi, bình thường khi nói chuyện cũng là nói trước mặt mọi người, rốt cuộc có chỗ nào để anh ghen kia chứ?

Phong Lăng đỡ trán, chẳng nói gì hơn, chỉ nhận lấy cốc nước người đàn ông kia đã đưa đến trước mặt mình suốt từ nãy tới giờ, cầm trên tay.

Cô cúi đầu uống một hớp nước, cảm thấy vị của cốc nước này chẳng khác gì với mấy cốc nước người ta rót cho cô, thế nhưng khi vừa uống nước vừa ngẩng đầu lên nhìn, lại bắt gặp vẻ mặt như đang nhìn cô uống cốc thuốc thần tiên nào đấy của Lệ Nam Hành. Cô cố kiềm chế cảm xúc muốn trợn mắt lên nhìn anh, quay lưng ra sau uống nước tiếp, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà khẽ cong lên.

Đọc truyện chữ Full