DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 105: Mặc Cảnh Thâm, anh đừng ỷ vào bình thường em dễ tính…

Quý Noãn đột nhiên lui từng bước về phía sau, vẻ mặt nghiêm túc viết lên mấy chữ "em muốn giữ khoảng cách với anh". Cả người cô như con nhím, cố gắng lùi về phía sau.

Mặc Cảnh Thâm liếc cô: "Em lùi thêm bước nữa thử xem?"

"…"

Quý Noãn không lên tiếng, người dính sát vào thành thang máy. Cô uống rượu có sao, thế mà sau khi say còn bị coi là cái túi để anh trút giận nữa.

Ra khỏi thang máy đi vào phòng, Quý Noãn vào thẳng bên trong, vẫn ngoan cố giữ khoảng cách với Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm giơ tay lên day day mi tâm, rồi lại nhìn vẻ mặt kia của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm. Anh ung dung chậm rãi cởi chiếc măng sét đắt giá tinh xảo ra, thấp giọng nói: "Em uống say, anh không so đo với em. Lại đây."

Nét mặt Quý Noãn đầy đề phòng, cô đứng bên cửa sổ, dường như tựa vào rèm cửa sổ bên cạnh mới có cảm giác an toàn.

"Em không uống say!" Cô lên tiếng giải thích.

"Anh nói em lại đây." Mặc Cảnh Thâm trầm giọng ngắt lời cô.

Quý Noãn tựa vào rèm cửa sổ, tay nắm chặt tấm rèm, ánh mắt rơi xuống mũi chân, giọng lí nhí cố chấp: "Em nói không say thì là không say. Mặc Cảnh Thâm, anh đừng ỷ vào lúc bình thường em dễ tính mà khi em muốn yên tĩnh ngồi ngẩn ngơ một lúc anh cũng không cho phép. Hơn nữa em…"

"Em dễ tính?" Mặc Cảnh Thâm cười như không cười.

Quý Noãn: "…"

Chẳng lẽ bây giờ cô còn chưa đủ dễ tính sao?

"Em không say à?" Anh lại cười lạnh.

Quý Noãn: "…"

Mặc kệ, dù sao cô cũng không say!

"Được, nếu em đã không say, vậy chúng ta nói một chút về chuyện tối nay." Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm ngày càng gần.

Quý Noãn nhìn thấy anh đi đến, cả người vô thức dán vào cửa sổ sau lưng.

"Em lùi về phía sau một bước nữa đi, cửa sổ này không đóng chặt sẽ bung ra đấy. Đây là tầng mười tám, em muốn ngã xuống sao?" Mỗi chữ mỗi câu anh nói đều không hề có chút hơi ấm.

Quý Noãn thầm giật mình. Vừa rồi cô đã cảm thấy sau lưng như có chút gió mát, cô quay đầu lại nhìn thấy rèm cửa sổ đẹp mắt phía sau dùng để trang trí đang bay nhè nhẹ. Đúng là cửa đóng không chặt, còn có chút khe hở, làn gió hiu hiu thổi nhẹ sau lưng cô.

Cô im lặng, đưa tay ra phía sau kéo cửa sổ vào trong một chút, rồi đóng kín cửa lại. Cô bất chợt cảm nhận được mùi đàn ông mát lạnh đang dần đến gần.

Quý Noãn quay mặt đi, không nhìn anh.

Thấy cô rõ ràng định tiếp tục không để ý đến mình, đường cong hoàn mỹ dưới cằm của Mặc Cảnh Thâm càng siết chặt. Giây tiếp theo, cổ tay cô bị anh khống chế, lưng cô gần như dán vào mặt cửa sổ.

Quý Noãn ý thức được sức lực áp bức của anh, chợt sợ hãi ngước mắt lên nhìn anh, lui về phía sau. Cả người dựa hẳn vào mặt kính đằng sau.

Ngay lúc cô định giãy giụa theo bản năng thì tiếng chuông điện thoại của anh chợt vang lên.

Tiếng chuông êm tai vang lên liên tục. Không cần đoán cô cũng biết nhất định là bữa tiệc bên kia còn chưa kết thúc. Cho dù là điện thoại của An Thư Ngôn hay của Mặc Thiệu Tắc gọi đến thì tóm lại cũng không liên quan gì đến cô.

"Điện thoại của anh reo kìa." Quý Noãn nhắc nhở.

Mặc Cảnh Thâm dường như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm cô.

Bị anh nhìn mà Quý Noãn sợ run người. Thấy điện thoại di động của anh vang lên mấy tiếng rồi dừng lại, chưa được mấy giây sau lại tiếp tục ồn ào vang lên, cô dứt khoát đưa tay lên sờ sờ áo khoác ngoài của anh, lấy điện thoại ra xem. Trên màn hình hiển thị một chuỗi chữ số không lưu tên trong danh bạ.

Nhưng Quý Noãn vẫn nhận ra được đó là số điện thoại của An Thư Ngôn. Đêm hôm đó cô chỉ nhìn thấy một lần, nhưng bằng bản năng của phụ nữ, cô đã ghi nhớ chuỗi chữ số này.

Cô cười như không cười nhìn anh, đưa điện thoại di động đến trước mặt anh: "Là thư ký An của anh."

Mặc Cảnh Thâm lại lạnh lùng gạt chiếc điện thoại cô đang giơ ra trước mặt. Hơn nữa, trong lúc Quý Noãn liếc sang thì anh giật điện thoại từ trong tay cô, ném thẳng ra sau lưng không chút nể nang.

"Bịch" một tiếng, điện thoại di động rơi mạnh xuống sàn nhà phản quang màu vàng kim. Tiếng chuông đang reo không ngừng cũng đột nhiên ngưng bặt.

Mặc Cảnh Thâm chính là kiểu người không cần phải bày ra vẻ mặt giận dữ, chỉ cần anh lạnh lùng thờ ơ một cái là đã có thể khiến cho người ta sinh ra cảm giác e ngại.

Tuy Quý Noãn không đến nỗi sợ hãi, nhưng trong khoảnh khắc điện thoại di động rơi xuống đất, đầu óc cô trở nên rỗng tuếch.

"Thư ký An của anh?" Anh cười lạnh: "Ai cho cô ta tư cách đó?"

Quý Noãn lấy lại tinh thần, đảo mắt lướt qua bờ vai anh nhìn về phía chiếc điện thoại đã vỡ nằm trên mặt sàn.

Tuy đây không phải là cái trước kia mua cùng cô, nhưng cũng vẫn khiến cô không nén được nhìn thêm vài lần nữa.

"Anh nhắc lại lần nữa." Ánh mắt anh rơi xuống mặt cô, từng câu từng chữ rành mạch lọt vào tai cô: "Bây giờ em không đủ tỉnh táo. Chúng ta cũng không cần thiết phải cãi vã. Chờ ngày mai em tỉnh lại rồi nói tiếp. Nghe chưa, hử?"

Ánh mắt anh rét lạnh, rõ ràng có bất mãn trong lòng. Nhưng suy cho cùng anh vẫn vì ánh mắt của Quý Noãn mà hạ giọng để không làm cho cô sợ.

***

Trước đó Quý Noãn đã dính không ít mùi rượu từ quán bar. Mùi không dễ chịu cho lắm, nên cô đi tắm rửa sạch sẽ.

Vì tạm thời không muốn đối mặt với Mặc Cảnh Thâm nên cô tắm lâu thật lâu rồi mới đi ra ngoài.

Cô thắt khăn tắm trùm người rất chặt, bên ngoài khăn tắm còn khoác thêm áo choàng tắm. Khi đã đảm bảo cả người mình từ đầu đến chân đều thật kín kẽ thì cô mới đi ra khỏi phòng tắm.

Quét một lượt cả phòng cô cũng không nhìn thấy bóng dáng Mặc Cảnh Thâm đâu.

Anh quay về buổi tiệc bên kia rồi sao?

Quý Noãn chậm rãi kéo vạt áo choàng đằng trước khép lại một chút, đi đến trước cửa sổ. Cửa sổ vừa mở ra, chiếc áo choàng tắm dày như vậy cũng miễn cưỡng chống đỡ được gió đêm rét lạnh ngoài cửa sổ.

Lúc này đã khuya lắm rồi, hành lang khách sạn cũng yên tĩnh không có ai đi lại. Đêm khuya ngoài cửa sổ vắng người, chỉ thỉnh thoảng có đèn xe đi ngang qua, ánh đèn chợt lóe lên rồi biến mắt. Ở độ cao tầng mười tám, dường như cô có thể thấy được ánh đèn của nửa thành phố Hải Thành.

Cuối cùng cảm giác say cũng vơi đi vài phần.

Hơn nữa cô cũng xác định rõ ràng, bây giờ, cô càng lúc càng muốn nhiều hơn so với trước kia.

Nếu như là hơn một tháng trước, lúc mới tỉnh dậy trong phòng tân hôn, cô sẽ không để ý đến lời nói của những người đó ngày hôm nay, bao gồm cả sự tồn tại của An Thư Ngôn.

Chẳng qua cô chỉ muốn thân phận bà Mặc này, chẳng qua cô chỉ muốn giữ được tất cả những gì mình từng mất đi, không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.

Chẳng qua cô chỉ muốn, một lần nữa, sống tốt trên cuộc đời này.

Nhưng mới vừa rồi, cô thật sự rất để ý, để ý đến mức bản thân cô cũng thấy sợ hãi.

Tối nay cô đã quá đa sầu đa cảm.

Lúc đi ra, thậm chí cô còn không hề nghĩ ngợi mà lên thẳng xe của Thịnh Dịch Hàn.

Nếu là bình thường, có cầm dao kề cổ thì cô cũng nhất định không đi lên.

Quý Noãn giơ tay lên xoa xoa trán, chợt có chút hối hận.

Thật là uổng công vô ích sống cả hai kiếp người. Dường như chuyện gì cô cũng đã trải qua rồi, vậy mà tư chất tâm lý vẫn còn chưa đủ mạnh mẽ.

Cô vừa định quay người lại thì chợt nghe tiếng cửa phòng. Cô ngoảnh lại nhìn thì thấy bóng dáng cao ngất của Mặc Cảnh Thâm ở cửa ra vào. Áo khoác bên ngoài như vương chút khí lạnh ban đêm nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của anh. Tay anh xách theo hai chiếc hộp như thể anh mới tự mình đi mua đồ ăn mang về.

Đọc truyện chữ Full