DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3427

Chương 3427

Chỉ trong chốc lát, bên người Nhị Tôn Trưởng không còn một bóng người nào nữa.

“Làm đi, Nhị Tôn Trưởng!” Giang Thục Hồng lại la lên.

Nhị Tôn Trưởng không nói một lời nào, câm dao găm đâm mạnh vào tái tim của mình.

Nhưng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên một bàn tay bên cạnh duõi tới, bắt được cánh tay của Nhị Tôn Trưởng một cách vững vàng.

Đúng lúc, dao găm dừng lại cách vị trí trái tim của Nhị Tôn Trưởng gần nửa ngón tay.

Nhị Tôn Trưởng lập tức mở to mắt, ông ta phát hiện là Lâm Dương đã ngăn mình lại!

“Lâm Dương, con tránh ra!” Nhị Tôn Trưởng quát khẽ.

Lâm Dương lại không buông tay mà quát lớn một tiếng: “Tất cả dừng tay lại!”

Bầu không khí nhất thời lặng đi.

“Người trẻ tuổi này, cậu muốn làm gì thế?”

Giang Thục Hồng lạnh nhạt hỏi.

“Tôi vừa đến đây nên không rõ đầu đuôi câu chuyện, vừa rồi tôi hỏi sư huynh Lý Như mới biết được mọi.chuyện, Giảng sư Hồng, không phải Giang Hương Thư Các phải đấu trên năm hiệp với tôi ở Thượng Thanh Cung mới xong à? Bây giờ chỉ mới có hai trận thôi mà, sao bà lại ép sư phụ của tôi tự sát?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.

“Sư phụ của cậu đã nhận thua rồi!”

“Giấy sinh tử cũng đâu có viết là có thể nhận thua! Tôi nghĩ rằng phải đánh ba trận nữa mới hợp lý, nếu không thì chúng tôi sẽ không phục đâu!

Việc này, tôi quyết không bỏ qua” Lâm Dương lại nói.

Giang Thục Hồng nghe xong lập tức cười ra tiếng.

“Nếu cậu muốn làm thêm ba người khác bị thương thì tôi cũng không phản đối đâu! Nhưng mà ngay cả đệ tử thủ tịch của Nhị Tôn Trưởng cũng đã thua rồi, các người còn gọi được ai nữa?”

“Có tôi này!”

Lâm Dương lập tức lên tiếng!

“Cậu sao?”

Giang Thục Hồng khẽ giật mình. Đệ tử của Thượng Thanh Cung đồng loạt ngạc nhiên. Không chờ Lâm Dương lại nói tiếp, đột nhiên sắc mặt anh trắng bệch, sau đó anh ho thật đữ dội. ‘Khụ khụ khụ khu…”

Lâm Dương che miệng cũng không cản được ho hết, sắc mặt anh càng lúc càng trắng tái, cuối cùng…

“Phụt!” Anh mở miệng, lập tức phun ra một ngựm máu tươi lớn. Tách! Máu rơi xuống mặt đất, đen một màu. Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc không thôi. “Ơ, cái này… “Sư đệ Lâm…” “Anh không sao đó chứ?”

Đọc truyện chữ Full