DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3407

Chương 3407

“Thôi, Hám Sơn, ông cũng đừng nói nữa, tôi đã biết suy nghĩ của ông rồi” Lúc này chưởng môn Lăng đứng lên, nói với vẻ bình thản: “Việc này cũng đúng như Thanh Long đã nói, đây không còn là để giữ gìn mặt mũi của Tử Huyền Thiên ta nữa mà là cho các đệ tử của chúng ta một câu trả lời! Nếu như đệ tử ta lại bị lấn hiếp ở ngay tông môn ta, vậy chẳng phải người ta sẽ nói người trong tông môn vô dụng sao? Tôi đây làm chưởng môn mà không che chở được cho đệ tử của mình sao?”

Mặt mũi đương nhiên quan trọng, nhưng nếu làm mất niềm tin ở người, chỉ cần thể diện thôi thì có lợi ích gì? Bên nào nặng bên nào nhẹ, ông ta làm chưởng môn, có thể nào không biết?

“Chuyện này..” Chấn Hám Sơn mấp máy môi.

“Mang Lâm Dương đến xét xử đã. Tử Huyền Thiên chúng ta cũng không được phép ỷ thế khinh người! Chờ cậu ta tới rồi thì đếm hết tất cả các tội của cậu ta, ai đúng ai sai, tôi sẽ nghiêm túc giải quyết!”

Nói đến đây, Cao Minh Lăng nghiêng đầu nhìn qua: “Lâm Dương đã tới chưa?”

Người bên cạnh báo cáo: “Đã phái người đi thông báo, cũng sắp đến rồi ạ”

“Ừ” Cao Minh Lăng gật đầu.

Nhưng giữa lúc đó, đột nhiên có một giọng nói truyền vào từ bên ngoài Tử Huyền Thần Điện.

“Tôi đã đến rồi! Cao Minh Lăng, nếu ông muốn xét xử tôi thì tôi sẽ tiếp lấy!”

Lời vừa dứt thì Lâm Dương và Thu Phương cùng nhau sải bước đi vào, đón lấy mọi ánh nhìn ở bên trong.

Nhân vật chính đến rồi! Tất cả mọi người đêu đổ đồn ánh nhìn về phía Lâm Dương. Các chủ La lập tức hét lên: “Lâm Dương, cậu quá vô lễ! Thấy chưởng môn của chúng tôi thì sao còn chưa quỳ xuống đập đầu?”

“Ông ấy là chưởng môn của mấy người chứ có phải chưởng môn của tôi đâu, vì sao quỳ xuống đập đầu?”

Lâm Dương quay đầu lạnh nhạt hỏi lại. Khuôn mặt các chủ La đỏ tía tai, ông ta phân nộ mắng: “Cậu:..

Cậu nói cái gì? Cậu… †o gan!”

Nếu ông ta đánh lại Lâm Dương thì ông ta đã ra tay từ lâu rồi. Những người còn lại cũng đều giận tím.

người. Cái tên này thấy được người cao quý nhất của Tử Huyền Thiên thế mà còn đám cuồng vọng như vậy, sao người khác không thấy khó chịu được chứ.

‘Tên Lâm Dương này đang coi thường Tử Huyền Thiên đấy à? Đột nhiên, “Vèo”

một tiếng, một ánh kiểm màu xanh bổ về phía Lâm Dương với tốc độ cực kì nhanh, tràn đầy sát ý! “Ô?⁄ Than Lâm nhíu mày, giơ tay lên chặn lại. “Keng!”

Thanh kiếm màu xanh kia bị cánh tay của anh cản lại! Tất cả những người trong đại điện hoàn toàn sửng sốt, đến khi đã thấy rõ thì họ mới nhận ra thanh kiếm màu xanh ấy thuộc về đại sư huynh Thanh Long!”

“Có tài thật đấy, nhưng cũng vô dụng thôi, xem chiêu này của tôi xem”

Đại sư huynh Thanh Long quát khẽ, lại vung thanh kiếm xanh ra muốn chém Lâm Dương lần nữa. Ánh mắt Lâm Dương trở nên đữ tợn, anh đang định đánh trả thì chợt một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Xăng bậy cái gì đây!”

Câu này vừa vang lên thì động tác của đại sư huynh Thanh Long hơi chững lại, tiếp đó anh ta dừng tay, lùi về sau, cầm kiếm chắp tay nói với Cao Minh Lăng đang giận đùng đùng ở phía trên: “Xin chưởng, môn bớt giận “Thanh Long! Đừng làm ẩu! Lui ral”

Cao Minh Lăng lại quát. Đại sư huynh Thanh Long không đám nói thêm gì nữa, đành rút qua một bên.

Đọc truyện chữ Full