DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3350

Chương 3350

không lát nữa bắt đầu, quyền cước không có mắt, tôi không chắc anh có còn sống được không”

Than Lâm nói lớn: “Anh cũng đã nói đây là chuyện liên quan đến vinh dự của tông môn, lẽ nào đó chỉ là vinh dự của Tử Huyền Thiên các anh, còn Trường Sinh Thiên Cung chúng tôi không có vinh dự? Tới đi! Tôi đã nói rồi, sẽ dùng hết sức dù phải mất cả tính mạng! Cho dù thua cuộc bỏ mình cũng quyết không lùi bước “Được thôi, tôi sẽ tiễn anh lên đường!” Bạch Hạo Tâm lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên sát ý, thân hình chợt nhoáng lên, lao về phía Lâm Dương với tốc độ nhanh như một cơn gió.

Chỉ trong thoáng chốc, không khí xung quanh bắt đầu chuyển động. Một lực lượng không gì sánh kịp từ nắm đấm của Bạch Hạo Tâm gào thét tới Lâm Dương. Lực công kích dữ dội ấy còn đáng sợ hơn cả lực tạo ra khi có tai nạn đường sắt.

Đây chính là thực lực của một trong bốn Thánh Anh sao? Không ít người âm thầm chắc lưỡi, hít sâu.

Nhưng Lâm Dương lại không tránh né mà gầm lên một tiếng, chắp hai tay lại và hướng ra cản trở quả đấm đó. “Định liều mạng luôn à?” Có đệ tử bật thốt.

“Uỳnh!”

Năm đấm và lòng bàn tay nặng nề đụng vào nhau, bộc phát ra tiếng nổ như đại bác. Lực chấn kinh khủng tỏa ra bốn phía.

Lâm Dương liên tiếp lùi về phía sau, dường như không thể ngăn cản được cú đấm ấy.

Các đệ tử Thiên Cung nín thở, người của Tử Huyền Thiên thì cực kì mừng rỡ.

“Hay quát”

“Sư huynh Hạo Tâm không hổ là một trong bốn Thánh Anh! Chỉ một đòn thôi mà đã phá vỡ phòng ngự của đối thủ rồi!” “Theo như tôi thấy thì thật ra vừa rồi sư huynh Hoàng Công đã đánh gần vỡ phòng ngự của người này rồi! Hắn ta có thể chống lại sư huynh Hoàng Công nhưng liệu có thể đối phó với sư huynh Hạo Tâm không?”

“Tên này thua chắc rồi!”

Người của Tử Huyền Thiên lại có lòng tự tin một lần nữa. “Không ngờ anh đỡ được cú đấm này của tôi, được đấy, nhưng tôi không phải Vệ Hoàng Công!

Đây mới là bắt đầu thôii Chợt một giọng nói hờ hững vang lên, Bạch Hạo Tâm gồng hai cánh tay lên, phát động hàng loạt cú đấm dữ dội về phía Lâm Dương. Những năm đấm liên tiếp nhau biến thành những cái bóng mờ, điên cuồng mà đấm, lực phát ra từ mỗi một cú đấm đủ để đánh sập một tòa cao ốc.

Lâm Dương vội vàng ngăn cản. Nhưng hình như anh không thiện về tốc độ như Bạch Hạo.

Tâm, những người xung quanh có thể thấy rõ vùng ngực, cổ, bụng và vai của anh đều phải hứng chịu những đòn đánh nặng nề và tàn nhãn, đến mức không ngừng lùi về phía sau.

Đến khi tổ hợp các nắm đấm đã làm xong thì “Âm” một tiếng, giữa hai người xảy ra một vụ nổ.

Sau đó mọi người nhìn thấy Lâm Dương bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, làm vỡ cả sàn võ đài.

Có mấy đệ tử Thiên Cung vội bước lên mấy bước, mở to hai mắt mà nhìn Lâm Dương, thấy anh nằm trên đất một lúc rồi mới ho một trận, bò dậy.

Lúc anh đã đứng thẳng, mọi người mới phát hiện khóe miệng anh đầy máu.

“Sư đệ Lâm!”

“Lâm Dương!”

Đọc truyện chữ Full