DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3323

Chương 3323

“Sao lại như vậy chứ?”

Tất cả các đệ tử của Thiên cung đều không thể chấp nhận được!

Một đám điện chủ trợn mắt há mồm.

“Hahahaha, tôi nghe nói vị này là đệ tử của Tam Tôn Trưởng ngài nên còn tưởng thực lực của cậu ta chắc sẽ không yếu, không ngờ cũng chỉ có vậy. Ninh Hinh ra tay hơi quá, hết sức xin lỗi Tam Tôn Trưởng, mong ngài có thể tha thứ cho, hahaha..” Chấn Hám Sơn cười lớn, vô cùng đắc ý.

Vẻ mặt của Tam Tôn Trưởng cực kỳ u ám, suýt chút nữa thì căn nát hàm răng già nua.

“Lâm Dương đâu rồi? Đã đến chưa?

Ông ta chợt quay đầu lại, trầm giọng hỏi.

“Tam Tôn Trưởng, điều kiện mà Lâm Dương đưa ra có hơi quá đáng..” Người ở sau do dự nói.

“Cậu ta muốn cái gì thì cho cậu ta cái đó! Một kẻ sắp chết cũng chẳng thể đem mấy thứ đó đi đâu được! Bây giờ tôi chỉ cần cậu ta chết ở đây để chúng ta có lý do ra tay! Hạ gục đám người của Chấn Hám Sơn!” Mắt của Tam Tôn Trưởng hiện ra vẻ hung ác.

Những người ở sau không dám chần chờ, lập tức chạy đi. Một lát sau, một dáng người cao lớn cùng với mái tóc trắng xuất hiện trên con đường dẫn đến điện Anh Hoa.

“Lâm Dương, đây chỉ là một trận đấu võ bình thường thôi, đừng lo lắng, chỉ cần kiên trì một lúc là xong, rôi! Không có gì đáng sợ đâu, yên tâm Người đàn ông bên cạnh Lâm Dương không ngừng an ủi và cổ vũ anh.

“Tôi không lo lắng lắm, các anh đã trả lại mười giọt Lạc Linh Huyết cho tôi, còn cho tôi các được liệu và sách quý mà tôi cần nữa, tôi rất hài lòng, đương nhiên sẽ đốc sức giúp Thiên Cung giải quyết vấn đề ồi” Lâm Dương thản nhiên nói.

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!” Người đàn ông cười tươi rói. Cổ Sinh được mang xuống chữa trị khẩn cấp.

Anh ta không chết nhưng đã lâm vào trạng thái hôn mê.

“Thưa tôn trưởng, toàn bộ gân mạch trên cơ thể sư huynh Cổ Sinh đều đã bị phá hủy trâm trọng, không thể chữa trị được nữa, trong người anh ấy còn có một khí đang phá hủy thân kinh của anh ấy nữa!

Muốn loại trừ nó phải tốn rất nhiều công sức, tôi sợ là phải mất mấy chục năm mới loại trừ nổi!” Một người lớn tuổi trong Thiên Cung kiểm tra Cổ Sinh một lượt rồi ngâng phắt đầu lên, nói với khuôn mặt tái nhọt.

“Ý ông là.” “Cậu ấy đã bị tàn phế hoàn toàn rồi!”

Người kia đáp.

Ông ta vừa đứt lời thì những người xung quanh phát hãi, mặt tái mét.

“Cái gì?” “Sư huynh Cổ Sinh…

bị tàn phế?” “Sao có thể như vậy? Anh ấy là đồ đệ giỏi nhất của Tam Tôn Trưởng, là thiên tài cơ mài!”

“Ngay cả anh ấy cũng bị phế…

“Trời ơi…” Các đệ tử run lấy bẩy, hoang mang bất an.

Đọc truyện chữ Full