DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3300

Chương 3300

Chỉ hai ngày, Trường Sinh Thiên Cung liên khôi phục đáng vẻ bình tĩnh.

Nhưng đáy lòng Lâm Dương không hề bình tĩnh.

Từ thảo lô của bà Ôn quay lại, mỗi ngày anh đều ở lại cung của mình nghỉ ngơi điêu dưỡng.

Trong lòng Thu Phương có tâm sự, nhưng lại không đám quấy rầy nhiều, chỉ phụ trách giúp Lâm Dương.

làm hồi sức mỗi ngày.

Ngày thứ ba, hoạt độc của Lâm Dương tái phát, Thu Thương vội vàng đi mời ngũ Tôn Trưởng.

Ngũ Tôn Trưởng lại ung đung đến muộn, mà lân này cũng tương tự lần trước, chỉ áp chế độc phát chứ không chịu giải.

Lúc này, Lâm Dương đã hoàn toàn xác định, Trường Sinh ‘Thiên Cung không hề muốn giải hoạt độc cho mình.

€ó lẽ bọn họ muốn kéo đài thêm chút thời gian, chờ hoạt độc hoàn toàn xâm nhập vào xương tủy của anh, lan rộng khắp mọi ngõ ngách trong thân thể, biến thành bệnh nan y không chữa được rồi mới nói cho anh buông tha việc điều trị.

Đến lúc đấy người bên ngoài sẽ cho rằng không phải Trường Sinh Thiên Cung không muôn chữa mà là thật sự không chữa được.

“Đúng là vẫn phải dựa vào bản thân mới được!”

Than Lâm hít sâu một hơi, nhìn ngũ tôn tưởng rời khỏi rôi mới vây Thu Phương: “Thu Phương, cùng, tôi ra ngoài một chuyển!” “Dạ? Đi đâu cơ ạ?” “Đi dạo quanh Trường Sinh Thiên Cung một lát!” Lâm Dương thản nhiên nói.

“Không phải tôi không muốn mang anh Lâm đi, nhưng địa vị của tôi và anh trong Cung đều không cao, có nhiều nơi không được phép đi vào!” “Không sao, chúng ta đạo qua mấy nơi được cho phép là được kiên trì.’ Thấy Lâm Dương kiên quyết, Thu Phương chỉ có thể đồng ý.

Tuy Lâm Dương đã đi khỏi đây mấy năm nhưng nơi này vẫn như cũ, không có gì thay đổi.

Nhưng việc khiến Thu Phương cảm thấy quái lạ là mỗi lần đi ngang qua đâu đó Lâm Dương đều sẽ đứng yên thật lâu, quan sát hoàn cảnh bốn phía xung quanh, cũng không biết anh đang nhìn gì.

Hai người đi tới hoàng hôn mới về.

“Anh Lâm, anh đừng làm chuyện gì ngốc nghếch đấy nhé” Thu Phương như là ý thức được cái gì, cẩn thận nói với Lâm Dương.

Dù cô bị đuổi ra khỏi thảo lô nhưng thảo lô cách âm không được tốt, cho nên cô ở ngoài vẫn nghe loáng thoáng vài thứ.

Lâm Dương liếc nhìn cô, bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng, tôi tự biết lấy mình… À đúng rồi, thuốc áp chế hoạt độc ngũ Tôn Trưởng mang tới hôm nay đâu? Lấy đến tôi xem thử” “Nó ở trong bếp, tôi đang định đi đun cho anh”

“Không cần phiền đến cô. Thu Phương, thời gian này vẫn luôn làm cô phải chăm sóc tôi, vất vả cho cô rồi. Hôm nay thể lực của tôi không tồi, để tôi tự nấu!”

“Nhưng…”

“Chẳng lẽ cô cảm thấy kỹ thuật nấu thuốc của tôi không bằng cô sao?” Lâm Dương ngắt lời cô.

“Không không không, tôi không có ý đó… Nếu anh Lâm đã nói thế… vậy tôi đi nghỉ trước” Luống cuống nói cho hết câu, Thu Phương nhìn Lâm Dương thật lâu, sau đó cúi gäăm mặt về phòng.

Lâm Dương một mình vào bếp, tìm gói thuốc ra tự nấu. Mãi đến tận khuya mới dừng lại.

Hôm sau, Lâm Dương dậy rất sớm, tiếp tục cùng Thu Phương đi dạo khắp Cung.

Nhưng không đi được bao lâu, Lâm Dương chợt thở gấp, mồ hôi đầm đìa, mặt lúc xanh lúc trắng.

Đọc truyện chữ Full