DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3291

Chương 3291

Rầm rầm rầm…

Vốn là cái cửa phòng cũ nát còn bị Lâm Dương đập thùng thùng vang vọng, nó lập tức lảo đà lảo đảo. Còn tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng cả cái nhà tranh này sẽ bị Lâm Dương phá mất!

Bà cụ Ôn không chịu được nữa, đột nhiên mở cửa ra, nghiêm khắc hét lớn: “Thăng nhóc Lâm kia! Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Đừng tưởng rằng cậu quen con nhóc kia thì bà đây sẽ nương tay với cậu! Đừng có ép bà ra tay, nghe chưal”

“Bà cụ Ôn, xin lỗi bà. Tôi chỉ muốn biết tung tích của Vũ Yên thôi mà!” Lâm Dương vừa xin lỗi vừa nói nguyên nhân mình tới.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Con bé đi rồi!

Về rồi! Không lẽ cậu điếc à?” Bà cụ Ôn mắng to.

“Không! Bà à! Bà đừng gạt tôi! Vô duyên vô cớ, Vũ Yên sế không trở lại! Coi như cô ấy phải đi thật thì chắc chắn cũng sẽ thông báo với tôi một tiếng! Không nói một lời đã đi như vậy, tuyệt đối là chuyện không thể nào! Chắc chắn bên trong có chuyện gì đó!” Lâm Dương gào lên, trong mắt có sự khát khao vô cùng khẩn thiết.

Nhớ đến cô gái có tấm lưng gầy từng cõng mình bị trọng thương trên lưng, bước từng bước một leo lên trên bậc thang Trường Sinh chốn này, còn phải chịu đựng Lý Đại, Tiết Văn Trường tìm mọi cách sỉ nhục nhưng vẫn quyết tâm không chịu từ bỏ, Lâm Dương lại thấy trái tim mình đau đớn Từng cơn.

Thế mà bây giờ tung tích cô ta không rõ, không biết sống chết thế nào, lòng anh càng thêm đau như cắt!

Mặc kệ thế nào!

Bất luận trả giá ra sao, nhất định anh phải tìm được Vũ Yên! Bà cụ Ôn nhìn khuôn mặt kiên định thật lòng của Lâm Dương, trong đôi mắt già nua, vẩn đục của bà ánh lên một †ia vui mừng. Nhưng rất nhanh, chút vui mừng ít ỏi này lập tức bị che giấu, thay vào đó sự phãn nộ và căm ghét vô cùng.

“Lâm Dương! Rốt cục cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới chịu tin? Tôi nói cho cậu biết! Cậu muốn tìm ai, tự cậu lăn đi mà tìm. Đừng có bám lấy chỗ này làm phiền bà đây thêm nữa!

Nếu như cậu còn tiếp tục dây dưa như vậy, bà đây sẽ đánh gấy tay chân cậu đấy! Cậu có tin không?”

Bà cụ Ôn gầm nhẹ một tiếng, trong mắt bà hiện lên sự hung ác và tàn bạo không giấu giếm.

Bất kể là ai, khi nhìn thấy bà lúc này, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi.

Đúng như dự đoán, Lâm Dương im lặng.

Anh nhìn bà cụ Ôn một hồi lâu, sau đó cúi sâu người xuống, thấp giọng nói: “Nếu bà cụ Ôn thật sự không biết tăm tích của Vũ Yên, vậy thì, Lâm Dương không quấy rầy bà cụ Ôn nữa. Bà à, phiền bà quá, mong bà tha lỗi, Lâm Dương… đi trước ạI”

Nhưng bà cụ Ôn lại không thèm phản ứng với mấy lời anh nói, trực tiếp xoay người đóng cửa phòng lại.

Rầm!

Lâm Dương lại bị ăn “canh bế môn” thêm lần nữa.

Lâm Dương yên lặng nhìn cửa lớn đóng chặt, thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Nhưng mà chờ khi Lâm Dương rời đi được một lúc, cửa lớn của nhà tranh kia đột nhiên mở ra lần nữa.

Bà cụ Ôn chậm rãi đi ra.

Bà nhìn trái nhìn phải một hồi, không thấy bóng dáng Lâm Dương nữa, bà lại tiếp tục đứng sừng sững tại chỗ một hồi lâu, rồi mới xoay người trở về nhà tranh.

Nhà tranh không lớn, ánh sáng tối tăm.

Đọc truyện chữ Full