DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3289

Chương 3289

Không bao lâu sau.

Tại nơi ở của Tam Tôn Trưởng.

“Cái gì? Chuyện của Tứ Tôn Trưởng tính sao bây giờ? Tại sao lại làm ăn qua loa như vậy?” Sắc mặt Tam Tôn Trưởng trầm xuống, đột nhiên võ bàn “rầm” một cái.

“Tôn trưởng, không phải người không biết tính tình của Tứ Tôn Trưởng. Trước giờ ông ấy luôn luôn công chính vô tư, †ác phong làm việc nghiêm túc, không vụ lợi! Theo như ông ấy điều tra được, đúng là cái cô Phương Vũ Yên kia chuẩn bị muốn giết Tiết Văn Trường. Có video làm chứng, Tứ Tôn Trưởng chỉ làm việc theo nguyên tắc công bằng mà thôi.” Người thanh niên nọ than thở.

Ánh mắt Tam Tôn Trưởng có chút lay động, ông ta khàn khàn nói: “Thế nên Lâm Dương còn chưa biết việc này, đúng không?”

“Đúng thế”

“Hôm nay trước mặt mọi người ta đã đồng ý với cậu ta là sẽ thả Phương Vũ Yên, nếu như để cho người khác biết Phương Vũ Yên xảy ra chuyện, vậy Thiên Cung của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng! Một khi để việc này truyền đi, người khác cũng sẽ chế nhạo chúng ta…”

“Phía Lâm Dương bên kia cũng không dễ nói chuyện”

“Lâm Dương bên kia không quan trọng, không dễ nói chuyện thì tạm không nói nữa là xong! Trước tiên cứ đè chuyện này xuống trước đã, đợi đến khi mối nguy nan của Thiên Cung xử lý xong xuôi sẽ nói tới saul”

“Vậy nếu như Lâm Dương không tìm được Phương Vũ Yên, chúng ta nên làm thế nào cho phải?”

“Cứ nói với cậu ta là cô ấy đã về nhà rồi!

Lâm Dương còn phải ở đây giải độc, chí ít là trong vòng một tháng tới không thể rời đi, thế nên việc cậu ta không liên lạc được với Phương Vũ Yên cũng là chuyện hết sức bình thường”

“Chuyện này… Được rồi, đã như vậy, cứ theo ý của tôn trưởng đi ạ”

Trên đường trở lại nơi ở, trong lòng Lâm Dương tràn ngập nỗi chờ mong và lo lắng.

Vũ Yên có bị thương không nhỉ?

Gô ấy ở tử lao có chịu oan ức không?

Vết thương của cô ấy vẫn tốt chứ?

Mang theo vô vàn vấn đề, Lâm Dương vội vã vọt vào trong sân. Nhưng mà sau khi anh vào sân rồi lại không thấy bóng người Phương Vũ Yên đâu hết.

“Vũ Yên? Vũ Yên!”

Lâm Dương gọi to mấy tiếng, rồi lại chạy đến nơi ở của Phương Vũ Yên. Thế nhưng anh vẫn không thấy tăm hơi cô như cũ.

Đây là chạy đi đâu rồi?

Lâm Dương cảm thấy nghỉ hoặc không thôi.

“Anh Lâm, làm sao thế?” Thu Phương cũng đã chạy theo anh đến nơi, nghi hoặc hỏi dò.

“Không biết Vũ Yên đi đâu mất rồi? Tôi không tìm được cô ấy, cô tìm giúp tôi một chút đi” Lâm Dương nói.

“Được!”

Thu Phương gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau cô ta đã vòng trở lại.

Đọc truyện chữ Full