DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3100

Chương 3100

Bản thân anh đã bị người khác báo cáo, điều này chứng tỏ có người có động cơ thâm kín và có ý định nhằm vào anh. Nếu lúc này anh lại bị giam cầm trên đảo Băng Diễm bảy. ngày, chỉ sợ khi anh trở về, Dương Hoa sẽ không còn nữa. Vì vậy, bất kể như thế nào thì anh cũng sẽ không đồng ý hình phạt này.

“Bác sĩ Lâm, anh đang từ chối chúng tôi sao?“ Người đứng đầu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đưới lớp mặt nạ lóe lên sát khí.

Nhiệt độ trong văn phòng đột nhiên không rõ lý do giảm xuống mười độ.

Lâm Dương biết, nếu như trực tiếp từ chối, nhất định sẽ bị đội Thiên Khải tiêu diệt một cách tàn nhãn.

Đội phán quyết Thiên Khải cũng không biết cái gì là khách khít Một khi không nghe lời, bọn họ nói giết liên giết! Nghĩ đến đây, Lâm Dương liền hít sâu một hơi: “Các vị, có thể đổi hình phạt khác được không?”

“Anh không có quyền lựa chọn hình thức trừng phạt! Tất cả những gì anh có thể làm là im lặng chấp nhận hình phạt.” “Tôi không nói là tôi không chấp nhận hình phạt! Nhưng… “Bác sĩ Lâm, chúng tôi cho anh một ngày để chuẩn bị. Sáng mai, chúng tôi sẽ đến tìm anh và đưa anh đến đảo Băng Diễm.

Anh có thể giải quyết công việc của mình trong.

khoảng thời gian này! Nếu anh chống lại lệnh bắt giữ thì chúng tôi sẽ xử tử tất cả những người có liên quan đến Dương Hoal Không chừa một ail” Sau đó, người đàn ông lập tức quay người, chuẩn bị rời đi.

Đây không chỉ là một lời tuyên án, nó còn là một lời đe dọa. “Chờ đãi”

Than Lâm hét lên.

Mọi người dừng lại, đứng bất động.

Người đứng đầu hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Vẻ mặt của Lâm Dương ngưng trọng, cắn răng nói: “Sở đĩ tôi động đến nhà họ Nông, nhà họ Thái, không phải vì tôi muốn thôn tính bọn họ và lấy Bồ Thành. Tôi chỉ là để bảo vệ bản thân mình, tôi tin rằng các anh cũng hiểu! Hơn nữa, hình thức trừng phạt này của anh hoàn toàn chính là đồn Dương Hoa của tôi vào chỗ chết! Thiên Khải các anh có tiếng là phán quyết công bằng, nhưng anh lại đối xử với †oàn bộ Dương Hoa của tôi như vậy, liệu có công bằng không? Có thích hợp không? Các anh… Không thẹn với lương tâm của mình sao?”

Nhưng mà người đứng đầu kia chỉ hờ hững nhìn Lâm Dương một hồi, mới bình tĩnh nói: “Chuyện này không liên quan đến chúng tôi!”

Nói xong, lập tức rời đi.

Lâm Dương im lặng.

Anh ngồi trên ghế với vẻ mặt lãnh đạm.

Mọi thứ phức tạp hơn anh tưởng rất nhiều.

Nguyên Tinh và Tào Đức Duy vội vàng chạy tới Bồ Thành để gặp Lâm Dương.

Về giới võ đạo, hai người này được xem là có tiếng nói nhất trong phe cánh của Lâm Dương.

Hai người vội vàng chạy tới văn phòng, vừa nhìn thấy Lâm Dương trầm tư ngồi ở bàn làm việc, nhíu chặt mày.

“Bác sĩ Lâm, tình hình… Thế nào rồi?” Tào Đức Duy thận trọng hỏi.

“Rất phiên phức” Lâm Dương khàn giọng nói.

Đọc truyện chữ Full