DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3070

Chương 3070

“Tô Nhan, anh đã sớm nói với em rồi, anh sẽ tôn trọng mọi lựa chọn của em, kể cả việc em tìm kiếm một người bạn đời được hơn. Anh không cảm thấy em có lỗi với anh. Suy cho cùng, cuộc hôn nhân của anh và em không dựa trên tình yêu, anh luôn nghĩ vậy: Lâm Dương nói.

Tô Nhan nghe xong, đột nhiên cười khổ.

Gô lùi về phía sau hai bước, đầu hơi cúi xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chắc.

Một lúc sau, cô mới lên tiếng.

“Anh có phát hiện ra một hiện tượng rất lạ không?” Cô không nhìn lên mà trịnh trọng nói.

“Hiện tượng gì?”

“Mỗi lần em gặp chuyện, bác sĩ Lâm luôn giải quyết giúp em càng sớm càng tốt. Mỗi lần công ty xảy ra chuyện, Dương Hoa sẽ giải quyết cho em bằng mọi giá! Khi em bị người có quyền lực uy hiếp, bác sĩ Lâm sẽ xuất hiện, bất kể là hồi đáp gì, bất kể chỉ phí. Ở nhà ông ngoại lần đó, ở khách sạn, ở Sơn Trang… rất nhiều rất nhiều, căn bản đếm không nổi… còn có lần này, em ở Bồ Thành xảy ra chuyện, người của anh ấy liền tới Bồ Thành…”

Tô Nhan hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Dương: “Anh cho rằng đây là trùng hợp sao?”

Lâm Dương khẽ nhíu mày, mơ hồ ý thức được cái gì.

“Và em cũng phát hiện ra một điều kỳ lạ! Đó là… Bác sĩ Lâm và anh chưa từng xuất hiện cùng nhaul Chỉ cần có anh, bác sĩ Lâm nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt em, mà chỉ cần bác sĩ Lâm xuất hiện, em sẽ luôn luôn không thể tìm thấy anh!”

“Tô Nhan, em muốn nói gì?”

“Em muốn nói cái gì, còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Tô Nhan hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói: “Lâm Dương, anh nói cho em biết! Anh, là bác sĩ Lâm đúng không?” Than Lâm đờ ra.

Anh quả thật có nghĩ tới Tô Nhan sẽ hỏi vấn đề này.

Nhưng khi những lời này được nói ra từ miệng cô, Lâm Dương vẫn cảm thấy có chút giật mình…

Anh ngạc nhiên nhìn Tô Nhan.

Giò khắc này đôi mắt người phụ nữ nghiêm nghị cứng rắn, biểu cảm căng thẳng, trong con ngươi là sự chuyên chú trước nay chưa từng có.

Cô không hề đùa giõn! Cô thật sự muốn biết đây có phải là thật hay không… Trong mắt cô tràn ngập sự mờ mịt vô tận. Hay là, phải thẳng thắn thừa thật.

Than Lâm lấy lại tỉnh thân, khế hít một hơi, yên lặng nhìn cô, hồi lâu mới bình tĩnh nói: “Tô Nhan, em không phải là biết đáp án rồi sao?

“Biết?”

“Thật ra anh đã sớm nói với em rồi, anh chính là bác sĩ Lâm… Em vẫn không chịu tin, anh cũng không có cách” Lâm Dương mở miệng nói.

“Cái gì? Vậy ý của anh là… anh thừa nhận?”

Tô Nhan trợn mắt lên, khiếp sợ nói.

“Đúng thế… Anh thừa nhận.

Anh chính là bác sĩ Lâm.

Bác sĩ Lâm, chính là anh”

Than Lâm nghiêm túc nói.

Đọc truyện chữ Full