DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3040

Chương 3040

“RõI

Vệ sĩ ở bên cạnh lập tức tiến lên.

“Chờ đã”

Nông Hào hô một tiếng.

“Cậu Nông, sao thế?”

“Không cân gấp, đây chính là tên đã đụng phải trên đường cao tốc lúc trước đúng không?

Không phải tôi đã nói không gặp anh ta Tôi sao?

Sao anh ta còn vào đây được?”

Nông Hào lung lay ly rượu, mỉm cười hỏi.

“Tôi cho anh ta vào đấy”

“Hửm? Cô cho anh ta vào đây làm gì?”

“Còn không phải để tìm chút vui vẻ hay sao?”

“Vui vẻ? Cô đang chỉ những mấy nữ sinh đó sao?”

Nông Hào dường như đã hiểu được gì đó, hai mắt tỏa sáng. “Nếu không còn là ai được nữa? Chỉ đáng tiếc cái thứ khốn nạn này lại không biết tốt xấu, vậy mà lại dám chạy vào đây giương oai.

Vậy xem ra, không thể bỏ qua nhẹ nhàng được rồi Cô ả chua ngoa quát: “Ra tay, lập tức đánh găy chân anh ta, sau đó lột sạch quân áo ném ra đường cái! Đêm nay lại bắt về, rồi dìm xuống đáy sông cho tôi!”

“Vâng, thưa cô!

Mấy vệ sĩ hình như thường làm việc này, ngựa quen đường cũ, vớ lãy cái ghế ở bên cạnh rồi đập thẳng vào chân Lâm Dương.

Chiếc ghế bằng gỗ rắn đập mạnh lên đùi anh, nhưng đổi lại là một tiếng vang kỳ quái.

Rắc! Sau đó, toàn bộ chiếc ghế vỡ tan tành.

Về phần Lâm Dương thì vân đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích tí nào.

“Cái gì?

Nông Hào ngạc nhiên.

Những người còn lại cũng kinh ngạc.

“Tôi vốn không muốn quá phách lối làm gì, nhưng nếu các người đã chọn ra tay, vậy thì đừng trách tôi!”

Nói xong, Lâm Dương đột nhiên giơ tay, tóm lấy cổ của một tên vệ sĩ rồi nhấc lên, sau đó quăng mạnh về phía một vệ sĩ khác.

Rầm!

Hai gã vệ sĩ đâm sâm vào nhau, lăn lộn trên mặt, mặt mũi bầm dập, ngất ngay tại chỗ.

Những người còn lại trừng to mắt nhìn thẳng, vội vàng định lui xuống.

Nhưng anh đã tung một cước tàn nhãn đến.

Bốp!

Bụng của vệ sĩ kia hoàn toàn lõm xuống, máu tươi từ trong miệng phun ra, cả người như trái bóng cao su đụng lên vách tường phía sau. Vách tường bị đâm nứt toác ra, sau đó gã ngã xuống đất, không còn tiếng động.

“Người luyện võ sao?”

Ánh mắt của Nông Hào lạnh lếo, hừ lạnh nói: “Chỉ đáng tiếc, thân thủ của anh có tốt đến đâu, cũng không thể nhanh bằng đạn được!”

Đọc truyện chữ Full